Truyện Trưởng Công Chúa - Mặc Thư Bạch : chương 6: gây khó dễ
Trưởng Công Chúa - Mặc Thư Bạch
-
Mặc Thư Bạch
Chương 6: Gây khó dễ
Lý Dung đánh giá bốn người bọn họ và một mực giữ im lặng. Phía sau màn châu có treo một tấm sa mỏng, Lý Dung có thể nhìn rõ diện mạo của những người bên dưới nhưng bọn họ chỉ có thể lờ mờ nhìn được tư thái của Lý Dung. Đôi bên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lý Dung nhìn Tịnh Lan hất hất cằm.
Tịnh Lan hiểu ý liền hành lễ với bốn người đứng trước màn, sau đó cung kính nói, “Công chúa nghe bảo, bốn vị công tử đây rất nổi tiếng ở kinh thành, trong lòng hiếu kì nên cố ý mời đến gặp mặt, cùng các vị trò chuyện. Vẫn mong các vị hãy thả lỏng, không cần quá căng thẳng”
Vốn dĩ không căng thẳng gì, song sau khi nghe nàng ta nói thế, không khí rõ ràng đã trở nên căng thẳng.
Ban nãy còn mơ hồ, bây giờ thì chắc chắn rồi. Làm gì có nữ tử nào vô duyên vô cớ mời một lượt mấy nam nhân đến trò chuyện? Nhất định chỉ có liên quan đến chuyện hôn sự mà thôi.
Sắc mặt của Dương Tuyền và Thôi Ngọc Lang có chút thay đổi, về phần Lư Vũ dường như chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ im lặng ngồi đó và dường như có chút buồn chán. Bùi Văn Tuyên lại vốn quen không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn ba người còn lại, chỉ bằng biểu cảm, hắn có thể đoán được vài phần suy nghĩ của họ.
Những thứ hắn nhìn ra được, Lý Dung đương nhiên cũng có thể.
Nàng cầm tách trà lặng lẽ quan sát bốn người bọn họ.
Trong mắt Dương Tuyền cháy rực khao khát, vài lần gã định nói gì đó nhưng do cảm thấy không ổn nên đành nhẫn nhịn.
Gã rất muốn lấy công chúa, mà mục đích là gì nàng vừa nghĩ liền hiểu được.
Thanh danh của Dương Tuyền không tốt, trong chính Dương gia gặp phải nhiều bài xích. Nếu gã có thể cưới được công chúa, an ổn mà sống thì những chuyện trước đây gã gây ra, người ta có lẽ sẽ dần quên hết.
Vốn dĩ, nếu dục vọng muốn cưới nàng không quá lộ liễu, Lý Dung có lẽ sẽ suy nghĩ lại, cùng gã nói vài câu. Dương Tuyền sau này sẽ là một tướng tài và chết trên chiến trường. Nếu tin đồn “gã là một tên điên” lúc trước đều giả dối vậy thì quả thật có chút đáng tiếc. Nhưng hiện tại khi nhìn thấy dã tâm phừng phừng trên mặt gã, cảm nhận sự uy hiếp đang cận kề, Lý Dung đã tin rằng, lời đồn kia phải có ba phần chân thật.
Thôi Ngọc Lang lại có chút thận trọng. Y dường như đang trăn trở gì đó, không ngừng nhè nhẹ gõ quạt lên lòng bàn tay.
Lý Dung phần nào đoán được tâm tư của y. Người này lá gan rất lớn, e rằng khi thấy dung mạo của nàng đã nảy sinh hứng thú, nhưng lại hiềm thân phận công chúa, không muốn dây vào. Kiếp trước y thật sự tài hoa hơn người, nhưng sau khi lăn lộn trong quan trường một thời gian liền cảm thấy nhàm chán nên trực tiếp từ quan về lại Dương Châu. Kể từ đó, y dành toàn bộ thời gian để viết thơ trong thanh lâu.
Nếu nói y bất tài thì không thể đỗ Trạng Nguyên, với tính cách ấy càng không thể nào toàn thây rời khỏi quan trường sau nhiều năm được. Y chỉ vì trời sinh phóng khoáng, chán ghét triều chính mà thôi.
Bùi Văn Tuyên vẫn chẳng thay đổi gì so với trí nhớ của nàng. Trên mặt luôn là bộ dáng trấn định, nhìn không ra đang vui hay buồn. Lý Dung lười nhác nhìn hắn một cái, cuối cùng dời mắt sang người Lư Vũ, lặng lẽ quan sát vài phút.
Trong bốn người ở đây, vẻ ngoài của Lư Vũ là không xuất chúng nhất.
Tuy nói thế nhưng cậu ta lại rất ưa nhìn. Nhìn lần đầu chỉ cảm thấy không tồi, nhưng khi nhìn lâu rồi cũng sẽ cảm thấy sự kinh diễm chẳng diễn tả được. Vẻ ngoài ấy trong trẻo giống như dòng suối chảy qua khiến bản thân vô cùng thoải mái.
Nàng nhìn cậu ta chăm chú hồi lâu, sau đó mở miệng nhỏ giọng gọi, “Ninh thế tử”
Giọng nói của nàng mang theo sự nũng nịu của thiếu nữ, kết hợp với vài phần trầm khàn, khi cất lời, nàng cố ý kéo dài âm cuối khiến người nghe cảm thấy có một trận tê rần chạy khắp người. Phải nói đó là sự kiều mị thiên bẩm của nàng.
Ba người bên cạnh đều mang thần sắc dị thường, chỉ có người được gọi tên là Lư Vũ thì vẫn mơ mơ màng màng. Lý Dung suy nghĩ một chốc, nàng bỏ chữ đầu đi và chỉ gọi, “Thế tử?”
Lần này Lư Vũ đã hiểu được, cậu ta nhìn Lý Dung hỏi thẳng, “Người gọi ta làm gì?”
Cách ăn nói không câu nệ thế này khiến Lý Dung không khỏi mỉm cười. Nàng dịu giọng tiếp tục hỏi, “Thế tử hôm nay đã làm những gì?”
Lư Vũ chau mày suy nghĩ thật nghiêm túc sau đó đáp, “Được nhiều lắm nha. Sáng sớm thức dậy, A Lan cho ta thử đến tận 10 bộ quần áo, 1 bộ màu vàng, một bộ màu xanh, một bộ…”
Lúc nói chuyện cậu ta nhìn chẳng khác gì một đứa bé, muốn kể lại mọi chi tiết vì dường như tất cả đều rất quan trọng
Lý Dung gõ quạt vào lòng bàn tay, lắng nghe say sưa giọng nói như chuông bạc truyền đến từ trước màn châu.
Khi Lý Dung và Lư Vũ đang cảm thấy vô cùng thú vị thì ba người còn lại đang bị “hắt hủi” bên cạnh nhất thời có chút ngượng ngùng. Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn người đang ngồi phía sau màn, trong lòng dấy lên vài phần hoảng loạn.
Tình hình trước mắt càng ngày càng khác xa với kí ức của Bùi Văn Tuyên. Lý Dung dường như không hề cảm thấy hứng thú với hắn, là cớ vì sao?
Rốt cục bên trong đã có sự nhầm lẫn nào, hay là…
Hắn vốn chẳng hiểu gì về Lý Dung 18 tuổi?
Nghĩ đến đó lòng hắn bất chợt trầm xuống. Sau một hồi trò chuyện với Lư Vũ, Lý Dung quay sang nói với Dương Tuyền vài câu, với Thôi Ngọc Lang vài câu. Đến lượt Bùi Văn Tuyên, nàng hỏi hắn ăn uống thế nào, sau đó ngáp dài một cái nói, “Bổn cung mệt rồi, các vị cứ tự nhiên nhé”
Nói xong, nàng sai người dỡ nàng đứng dậy rồi trực tiếp lui vào trong.
Đợi nàng đi rồi, hạ nhân lần lượt dẫn bọn họ ra ngoài. Bùi Văn Tuyên cố ý đi thật chậm để đánh giá tình hình xung quanh. Thế rồi hắn bỗng phát hiện, người dẫn đường cho Lư Vũ lại chính là Tịnh Lan.
Tịnh Lan quan trọng thế nào với Lý Dung, hắn rất hiểu. Mà ý tứ của Lý Dung bây giờ, hắn cũng biết rõ.
Hôm nay Lý Dung nói chuyện với Tô Dung Khanh lâu như vậy, đối với nàng mà nói sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu Lý Minh cho rằng nàng có ý với Tô Dung Khanh vậy Lý Dung chắc chắn tiêu tùng. Nếu Lý Dung thông minh một chút, nhất định sẽ nghĩ cách dời sự chú ý sang kẻ khác, để hoàng thượng nghĩ rằng, người nàng đang đế mắt đến là một trong bốn vị công tử mà ông chọn.
Mà nay Tịnh Lan lại đi tìm Lư Vũ, có thể thấy, người hôm nay nàng nhắm đến, chính là Lư Vũ.
Tâm tư Bùi Văn Tuyên càng thêm trầm xuống. Hắn suy nghĩ một chốc liền gia tăng bước bộ. Khi đi đến cửa hắn trông thấy người hầu của bọn họ đang đứng đợi, trong đó kẻ mang ngọc bội Ninh vương phủ là sốt ruột nhất. Thái giám vừa bước ra, gã liền bước đến hỏi dồn dập, “Công công, nô tài là thư đồng của Ninh quốc hầu Ninh thế tử. Ngài có thấy thế tử nhà ta không ạ?”
“À, là thư đồng của Ninh thế tử sao?”, vị thái giám đó đánh giá gã một lượt rồi cười đáp, “Công chúa rất thích thế tử nên giữ ngài ấy lại nói chuyện. Đợi chốc nữa Tịnh Lan cô cô sẽ phái người đón ngươi qua nên đừng quá lo lắng”
Nghe đến đây, thư đồng đó ngẩn ra, còn thái giám kia thì quay đầu lại, nói tạm biệt với Bùi Văn Tuyên, “Bùi công tử, nô tài chỉ tiễn người đến đây thôi, ngài đi thong thả”
“Tạ ơn công công”
Bùi Văn Tuyên rất hiểu lễ nghĩa. Lúc chắp tay lên, hắn liền nhét một chút bạc vào bàn tay như vô ý chìa trước mặt của công công kia.
Thái giám đó mỉm cười, nhanh chóng cong lưng hành lễ cáo biệt Bùi Văn Tuyên.
Đợi ông ta hoàn toàn đi khỏi, Bùi Văn Tuyên nhìn gã thư đồng đang sốt ruột đứng bên cạnh, hắn tiến đến gần nhỏ giọng nói, “Ngươi có muốn Thế tử đắc tội công chúa không?”
Thư đồng kia nghe Bùi Văn Tuyên nói thế bỗng ngẩn người, sau lại nhanh chóng cảnh giác hỏi, “Ngài là?”
“Bùi Văn Tuyên”, hắn báo tên mình xong lại vội vàng nói, “Khi nãy ta cùng Thế tử nhà ngươi cùng gặp công chúa. Mạo muội hỏi một câu, Thế tử… có phải sẽ rất dễ đắc tội với công chúa không?”
Bùi Văn Tuyên nói một cách khéo léo nhưng thư đồng kia nghe ra được việc Bùi Văn Tuyên đã phát hiện Ninh thế tử là một tên ngốc.
Lư Vũ phần lớn chỉ quanh quẩn trong nhà, mẹ ngài ấy giấu ngài ấy rất kĩ. Khi ngài ấy ra ngoài, đều có người hầu đi sát phía sau canh chừng quan sát. Những người biết được sự thật này không nhiều. Thư đồng vừa nghe Bùi Văn Tuyên nói thế liền trực tiếp đáp, “Bùi công tử nếu đã biết nô tài đang lo lắng điều gì vậy xin hỏi, có cách nào không ạ?”
“Chốc nữa, khi vào gặp công tử nhà mình, ngươi bảo ngài ấy giả vờ ngất xỉu là được”
“Nếu thế công chúa có trách tội không?”
Thư đồng đó vội vàng truy hỏi, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh đáp, “Bệnh rồi thì sao trách tội được? Còn tỉnh táo để mạo phạm, ấy mới là đắc tội thật sự”
Nghe thế gã thư đồng chỉ im lặng. Bùi Văn Tuyên quay người đi, “Ta chỉ nói đến thế thôi, ngươi tự mà nghĩ lấy”
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên liền quay lại tiền viện. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy Thôi Ngọc Lang đã ngồi ở giữa một đám nữ nhân, trong đó có một vị quận chúa, người mà y đang xem chỉ tay cho.
Người này hắn không e ngại lắm vì y cố ý tránh né Lý Dung.
Dương Tuyền thì đang nói chuyện với một tên thái giám, đầu mày gã nhíu chặt lại dường như đang rất tức tối.
Bùi Văn Tuyên suy nghĩ một chút liền nâng ly rượu lên, nhân lúc không ai để ý mà hất thẳng vào chỗ ngồi của Dương Tuyền.
Mọi người đang vui chơi xuân yến vô cùng náo nhiệt, Bùi Văn Tuyên đi luồn vào đám đông, tùy ý trộm ngọc bội của một kẻ đang say túy lúy rồi ném xuống cạnh chân Dương Tuyền.
Sau khi làm xong, Bùi Văn Tuyên liền trực tiếp lách người đi đến đứng trước cửa nối với hậu viện và yên lặng chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, trong đám đông bỗng vang lên tiếng hét của Dương Tuyền.
“Đây là ngọc bội của ai?”
Dương Tuyền vừa hét xong, đám đông nháo nhào cả lên. Người bị mất ngọc bội thân phận không thấp, y nhìn ngọc bội trong tay Dương Tuyền, có chút không vui đáp, “Ngươi cầm ngọc bội của ta còn la hét cái gì?”
Người đó vừa đáp lời hai bên liền bắt đầu cãi vã. Bùi Văn Tuyên nghe thấy những tiếng la lối ấy chỉ trào phúng cười một cái, sau đó hắn quay người đi, đút hai tay vào tay áo và cung kính đứng đợi.
Lúc này ở hậu viện, Lý Dung đang ngồi bên hồ, nàng cho người mang cần câu đến, còn đặc biệt chuẩn bị món trứng gà luộc mà khi nãy Lư Vũ nói mình rất thích ăn. Nàng vừa bóc vỏ trứng vừa đợi Lư Vũ thay quần áo quay lại.
Ban nãy người hầu của Lư Vũ không cẩn thẩn khiến rượu đổ lên người cậu ta nên hiện bọn họ đã đi thay quần áo mới. Lý Dung thầm đoán, tiếp theo đây chắc chắn sẽ xảy ra chuyện song nàng vẫn không hề nóng vội. Nàng đặt quả trứng đã bóc xong lên bàn rồi chầm chậm nói với Tịnh Lan đang đứng sau lưng, “Ngươi xem, ta đối xử với ngài ấy tốt không? Được ta bóc vỏ trứng cho thế này, chưa chắc đã được mấy người đâu”
Ngay lúc đó, Tịnh Mai liền dẫn theo vài người vội vàng tiến đến, có chút hoảng hốt nói, “Công chúa, không hay rồi, Ninh thế tử ngất xỉu rồi”
“Ngất xỉu thì gọi ngự y đi”, Lý Dung để quả trứng đã được bóc sạch lên chiếc bình trang trí bên cạnh, “Tìm ta làm gì?”
Bộ dáng “tất cả chẳng liên quan gì đến mình” của Lý Dung khiến mọi người xung quanh đều im lặng và nhất thời cảm thấy, việc Lư Vũ ngất xỉu cũng chẳng có gì to tát. Tịnh Lan im lặng hồi lâu, sau đó cung kính nói, “Công chúa, tiếp theo Người muốn một mình câu cá, hay là…”
Lý Dung không nói gì, nàng phủi sạch vụn vỏ trứng trên tay rồi nhận lấy chiếc khăn từ Tịnh Mai. Nàng cúi đầu lau các ngón tay nói, “Tịnh Mai, các ngươi mau ra ngoài, kêu con chó đang đứng đợi ở cửa hậu viện vào đây đi”
Tịnh Mai hơi ngẩn ra, qua hồi lâu, nàng ta lắp bắp nói, “Nếu… nếu ở cửa không có ‘con chó’ kia thì sao ạ?”
“Không thể nào”, Lý Dung nâng mắt, “Bùi Văn Tuyên chắc chắn đang đứng ở đó”
Lần này Tịnh Mai đã hiểu, thì ra Lý Dung đang nói đến Bùi Văn Tuyên. Nàng ta nhanh chóng dẫn người ra ngoài. Đợi bọn họ đi hết, Tịnh Lan mới quỳ sau lưng Lý Dung, vừa rót rượu vừa có chút nghi hoặc hỏi, “Công chúa hình như không hề thích Bùi Văn Tuyên, cớ gì muốn tuyên gặp hắn?”
“Ngay cả Lư Vũ cũng ngất xỉu rồi”, Lý Dung cười giễu cợt, “Ngươi nghĩ những người khác có thể đến ư?”
Tịnh Lan có chút khó hiểu song Lý Dung cũng chẳng giái thích gì thêm. Chẳng lâu sau, Tịnh mai đã dẫn Bùi Văn Tuyên tiến vào. Hắn ta quỳ xuống, cung kính hành lễ với Lý Dung, vô cùng đúng mực nói, “Vi thần Bùi Văn Tuyên, tham kiến công chúa”
Lý Dung im lặng tiếp tục bóc vỏ trứng. Còn Bùi Văn Tuyên vẫn quỳ trên đất, một chút cũng không nôn nóng.
Sau một lúc lâu, Lý Dung mới nói, “Ta bóc quả trứng này vốn muốn đặt nó trong bình. Nhưng miệng bình quá nhỏ, ta không bỏ vào được”. Nói rồi, nàng nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, “Nghe nói Bùi công tử là người thông minh, chi bằng giúp ta một phen? Nếu không thể khiến quả trứng nguyên vẹn nằm gọn trong bình, Bùi công tử thật không xứng với thanh danh ấy và nên trực tiếp nhảy thẳng xuống hồ để giữ lại chút khí tiết”
“Ý của công chúa là, nếu thần không làm được thì phải nhảy xuống hồ?”
“Đúng”, Lý Dung thẳng thắn nói, “Ý ta chính là như vậy đấy”
“Công chúa, việc này có chút hoang đường”, Bùi Văn Tuyên khuyên nàng.
Lý Dung chống cằm, vui sướng nhìn hắn quỳ trước mặt ra sức thoái thác tránh né. Trong lòng làng bỗng nhiên có chút cao hứng, cảm thấy Bùi Văn Tuyên hiện tại nhìn vô cùng vui mắt, đem đến cho nàng một khoái cảm không thể diễn đạt thành lời.
Vì thế dù biết Bùi Văn Tuyên đang cố ý vòng vo với mình nhưng nàng vẫn chẳng sợ hãi tiếp tục càn quấy, “Đúng vậy, nhưng ta là công chúa, ta tùy hứng một chút thì có sao?”
“Công chúa, thân phận người cao quý, không nên làm khó vi thần như thế”, Bùi Văn Tuyên tiếp tục khuyên răn.
Lý Dung bứt một quả nho, vừa ăn vừa tiếp tục làm khó hắn, “Không sai, ta là công chúa, gây khó dễ một tiểu quan bát phẩm như ngươi thì đã sao?”
“Công chúa, nếu vi thần làm được, có phải không cần phải nhảy xuống hồ nữa mà có thể trò chuyện với Người phải không?”
“Đúng vậy…”, Lý Dung vô thức mở miệng, nhưng không chờ nàng nói hết, Bùi Văn Tuyên đã trực tiếp đứng dậy cầm quả trứng lên. Hắn xé một trang từ cuốn sách đặt gần đó, đưa sang lò hương châm đốt. Ném tờ giấy đang cháy vào bình xong, hắn đặt lại quả trứng lên trên. Sau khi làm xong hết, hắn quay về vị trí cũ, cung kính quỳ trên đất.
Một chuỗi động tác này hắn làm quá nhanh, đợi đến khi Lý Dung hồi thần, hắn đã quỳ trước mặt nàng. Lý Dung phẫn nộ quát, “Ai cho ngươi xé sách của ta hả?”
Vừa nói xong, quả trứng vốn đang đặt trên miệng bình bất ngờ “bộp” một tiếng rơi tọt xuống phía dưới.
Lý Dung cùng những người hầu đứng bên cạnh, thấy quả trứng bỗng biến mất khỏi miệng bình liền tròn xoe hai mắt.
Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu lên nhìn Lý Dung, “Dám hỏi công chúa, hiện tại thần đã có thể ngồi lên trò chuyện cùng người chưa?”
Lý Dung, “Ta lại thấy ngươi muốn chết”
Danh Sách Chương: