Lúc Denis hãy còn nhỏ.
Cậu đã từng sống ở trong con hẻm tối của vương đô hào hoa và ăn uống những đồ ăn thừa hay chuột để sinh sống.
Điều chủ yếu để cậu có thể vượt qua những đêm hôm ấy là việc cố gắng không cử động hay suy nghĩ bất cứ thứ gì.
Không sử dụng thể lực một cách vô ích, hay suy nghĩ việc gì thừa thãi là điều quan trọng.
Vào ngày hôm đó, trời đã đổ mưa, Denis nhỏ bé gầy gò bị ai đó vứt bỏ và đang run rẩy trong chiếc áo choàng rách rưới.
Cậu cứ vậy im lìm trong góc con hẻm và nhìn thấy một người phụ nữ chạy qua con hẻm.
Cô gái chạy một cách vội vàng, mà chẳng hề nhận ra sự tồn tại của Denis.
Denis nhìn thấy thứ gì đó rơi xuống từ trong chiếc áo choàng đó, nhưng cô gái lại không nhận ra nó trong cơn mưa và màn đêm ấy.
Denis lại gần và dựa dẫm vào ánh đèn mù mờ để nhận ra đó là một cái ví.
Bên trong là một số tiền lớn mà Denis chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Denis ôm cái ví trước ngực, trong khi chạy ra khỏi con hẻm để tìm người phụ nữ đã chạy qua ban nẫy.
Cậu nhóc bé nhỏ Denis đã tính đi trả lại món đồ ấy.
Cậu nghĩ rằng người phụ nữ sẽ gặp rắc rối nếu cô đánh mất thứ này.
Đến Denis bé nhỏ, nếu bị mất cái áo choàng rách rưới này, cũng chẳng biết sẽ phải đối đầu với cơn mưa gió như thế nào
Đó là chuyện vô cùng hệ trọng.
Thế nên, cậu chỉ nghĩ đến chuyện trả lại nó.
Sau khi chạy một lúc, Denis đã nhìn thấy người phụ nữ đó.
Có vẻ như cô ấy cũng đã nhận ra chiếc ví đã bị mất và đang tìm kiếm xung quanh.
Denis hơi run sợ, trong khi đưa cái ví ra cho người phụ nữ, người đang hoảng loạn.
Cô ấy nhận nó với vẻ ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào cái ví đã bị cơn mưa làm cho ướt sũng.
"Đây là cái ví của tôi"
Cô gái thì thầm vậy và nhìn Denis.
"Thật kì lạ. Tại sao nhóc là nghĩ đến việc trả chị thứ này vậy"
Denis không hiểu ý nghĩ của những gì cô gái nói, mà chỉ đóng mở miệng.
Tuy có cảm giác cần nói gì đó, nhưng đã một thời gian dài không nói chuyện, cậu chẳng thể phát ra từ ngữ nào, như thể nó đang bị mắc lại bên trong cổ họng vậy.
"Dù nhóc cướp luôn nó cũng được mà. Cái ví của một kẻ ngu ngốc đã đánh rơi mất một thứ quan trọng đến như vậy, bị ăn cắp cũng là chuyện hiển nhiên mà nhỉ? Chị nghĩ như vậy, nhưng chắc nhóc đã không nghĩ đến chuyện như vậy ?"
Denis đã không hiểu rõ điều mà cô gái trước mắt đang hỏi là gì.
Cậu chỉ trả lại vì nghĩ cô hẳn sẽ gặp rắc rối.
Thay vì nói đây là thiện ý vô đáy của Denis, mà có lẽ nên bảo bởi cậu không hiểu được số tiền lớn ấy có giá trị như thế nào.
"Ma, được thôi. Đi với chị"
Cô gái ấy là một người còn trẻ, hiện đang làm đầu bếp trưởng ở một nhà hàng tại vương đô.
Cô ấy dẫn Denis đến nhà hàng của bản thân, và để cho cậu bé lem luốc Denis ngồi lên cái ghế thượng[note30583], vốn chỉ dành cho vương tộc hay đại quý tộc ngồi.
Sau đó cô làm súp và cơm chiên đơn giản, thứ có thể làm được ngay lập tức, và cho cậu ăn.
Cho đến lúc đó, Denis chưa từng khóc.
Nên nói đúng hơn là cậu đã không biết đến việc khóc.
Ngay từ đầu cậu đã chẳng lí giải được hoàn cảnh của bản thân, cậu thậm chí còn không thể lí giải nổi ý nghĩ của việc khóc.
Tuy nhiên, khi đưa miếng cơm chiên nóng hổi đó vào miệng, cậu nhận ra tự nhiên nước mắt mình trào ra.
Cậu nhớ rằng mình đã vừa khóc nức nở cho dù chẳng hiểu ý nghĩ của việc dó, vừa nắm chặt lấy cái thìa như một em bé và chú tâm vào việc ăn món cơm chiên đó.
Đó là lần đâu tiên từ khi sinh ra, Denis cảm nhận được cảm giác ngon.
Bếp trưởng, vẫn khỏe chứ nhỉ.
Dù cậu đã chia tay sau một cuộc cãi vã ăn miếng trả miếng và bị ném bay ra ngoài, nhưng nếu quán ăn đi vào hoạt động thì lần tới cậu phải xuất hiện và xin lỗi cô.......
Trong khoảnh khác, tâm trí cậu đã tập trung vào chuyện đó.
Ở bên cạnh Denis, mấy tên thương nhân đang định giá cô nhóc được đem bàn và thì thào nói chuyện.
"Nếu để nhỏ làm trong kĩ viện sẽ kiếm được đấy"
"Đằng nào, trong vài năm cũng không trở thành thứ không bán được thôi"
"Căn bản vẫn kiếm được thôi. Nếu nó bị căn bệnh hiếm có thì bán cho mấy chương trình trưng bày kinh dị
[note30584]
là được"
Cậu nghe thấy mấy tên thương nhân đang nói chuyện.
"............"
"Sa~ sa~! Một món hàng giá trị này khá là khó lọt được vào tay đấy! Ai muốn mua không!"
"Ta trả ba mươi đồng!"
"Tôi trả năm mươi đồng!"
Đám thương nhân đang nâng giá cả bằng những dấu tay độc đáo.
"Năm mươi lăm!"
"Sáu mươi!"
"Sáu mươi ba!"
"Sáu mươi sáu!"
"............ một trăm!"
Người cuối cùng hô giá đó là Denis.
Giá cả đột ngột tăng lên làm cho đám thương nhân trông đầy ngạc nhiên.
Bọn họ đồng thời quay người lại nhìn Denis, người đang khoanh tay đứng phía sau cùng.
Chết tiệt. Mình lỡ làm mất rồi.
Denis nghĩ như vây.
Tuy nhiên, lỡ theo rồi thì hết cách rồi.
"Sa~ sa~! Anh trai ở phía kia đã ra giá 100 lận! Còn ai khác không nhỉ!"
Người bán nô lệ nhìn xung quanh, nhưng có vẻ không có ai trả giá cao hơn tôi.
"Nếu thế, quyết định bán cho anh trai chăng? Nhân tiện, anh có trả tiền được không đấy?"
Khi bị hỏi thế, Denis lấy từ trong túi ra mấy chục đồng.
"Hahaha! Ngoài dự kiến lại là một chàng trai giàu có ha! Vậy được thôi! Thế thì, để anh trai ――"
"Chờ chút nào! Tôi trả một trăm năm mươi đồng!"
Cái gì cơ!?
Denis nhìn về phía tiếng nói vang lên, đó là một người đàn ông béo tròn vo.
Toàn khuôn mặt ý đang phát sáng với lớp da nhờn. Đấy là một người đàn ông chắc có thể buôn bán đống dầu chảy ra từ khuôn mặt của bản thân.
Là người bán tạp hóa ban nẫy ――.
"Ưmfưfư~ ...... một cô con gái đáng yêu như thế, khá là khó kiếm đấy....... Ta sẽ mang về nhà và yêu thương hết mực ......"
Gì vậy, một tên bất lương như thể được dùng làm tranh vẽ kẻ biến thái này vậy!?
Denis đã nghĩ thế, nhưng ngay lập tức cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ vội vàng của bản thân.
Không, đợi đã. Mình đâu thể cái gì cũng quyết định ngay nó là biến thái chứ. Đánh giá người khác bằng vẻ ngoài là không tốt.
Có khi nào, dẫu mang vẻ ngoài như thế và cách nói chuyện có thể kinh tởm, nhưng đấy là người chỉnh chu cũng nên. Y mang về nhà và yêu thương hết mực cũng có thể mang ý nghĩa tuyển dụng cô bé về ngoài và quan tâm đến .......
"Ưôô ...... Volvo lại xuất hiện rồi ......"
"Chắc lại bị tên biến thái đó mua mất thôi. Cô nhóc đó chắc chẳng chịu nổi mấy tháng đâu"
Chết tiệt! Quả nhiên là tên biến thái! Còn là tên biến thái được con phố mua sắm này chứng nhận nữa!
"Ha, hai trăm! Tôi trả 200!"
Lúc Denis nói thế thì Volvo liền nói để lấp lời cậu.
"Ba, ta trả ba trăm đó ......Ừmfưfưfư......"
"Ba trăm năm mươi!"
"Ta trả bốn trăm!"
"Bốn trăm năm mươi! Chết tiệt!"
".................."
Denis đang lơ đễnh, trong khi dặt mông lên cái ghế ở trong căn nhà trống không mới mua.
Ở phía đối diện trên cái bàn cũ là một thiếu nữ tóc bạc mà cậu mới mua ở quảng trường hôm nay.
あれから更に値段が吊り上がっていった、競売の空中戦を制した結果だった。Đây là kết quả giành được từ cuộc đấu giá không trung chiến, vốn đã kéo giá cả lên cao hơn nữa.
Denis vừa đã đếm đi đếm lại bao nhiều lần số tiền còn trong túi, vừa thì thầm.
"Kì lạ ghê ...... dù có từng ấy tiền mà ...... sau khi trừ đi chi phí mở tiệm và những thứ khác, mình hầu như chẳng còn gì ......"
Denis vừa ôm đàu trong căn phòng trống ảm đảm, vừa chực khóc.
Thiếu nữ nhìn Denis như vậy, trong khi ngồi trong im lặng.
"Nhóc ...... tên gì?"
Denis hỏi một cách uể oải.
"Không còn tên nữa"
"Làm gì có chuyện không có chứ"
"Từng có, nhưng đã mất rồi"
Thiếu nữ nói vậy một cách không cảm xúc.
Denis đặt hai khuỷu tay lên mặt bàn và thở dài.
"Trước tiên, ta nên gọi nhóc thế nào thì ổn?"
"Không phiền với『Nô lệ』 "
"Không phải như thế nha. Không có cái tên nào sao"
Thiếu nữ mang biểu cảm suy nghĩ một chút.
"Nếu cần có tên gọi, thì xin hãy gọi là Atelier"
"Được thôi[note30585], ta hiểu rồi. Atelier ha"
Denis nói vậy rồi vỗ tay một cách hoàn toàn tuyệt vọng.
"Ma~, hân hạnh nha. Atelier"
"Tại sao lại mua tôi?"
"Không có gì đặc biệt. Chỉ là ta nhớ lại chút chuyện trong quá khứ thôi"
Denis dùng hai tay gãi mái tóc ngắn trong khi nói như vậy.
"Nếu nhóc nghĩ chạy trốn khỏi đây, rồi có thể sống bằng sức của bản thân, thì bỏ trốn cũng được. Ta không quan tâm"
"Tên của ông chủ là gì?"
"Đừng có gọi theo cách xấu hổ như vậy. Ta là Denis"
"Denis-sama"
"Đừng có thêm mấy thứ thừa thãi khi gọi"
"Sama"
"Ngược lại, nhóc nghĩ phần đó là thừa sao?"
Atelier nhìn xung quanh rồi hỏi Denis.
"Atelier nên làm gì?"
"Không làm gì cả. Leo lên tầng hai ngủ đi. Ta đang buồn chán. Hầu hết số tiền nỗ lực tiết kiệm đã biến mất trong nháy mắt ha"
Denis vung vẩy tay trong khi nói vậy.
Bất ngờ bụng Atelier vang tiếng.
Nghe vậy, Denis quanh hai tay,
Rồi nhìn chằm chằm vào cô nhóc.
"Nào[note30586], ăn đi"
Denis làm món cơm rang với những nguyên liệu và các dụng cụ nấu ăn thích hợp đã mua để mở cửa tiệm.
Dẫu trong căn nhà trống không chẳng có gì, Denis có trang bị kĩ năng cần thiết cho việc nấu ăn như "Hỏa viêm" hay "Thanh tịnh (khử độc)", nên chỉ cần nguyên liệu là cậu sẽ có thể nấu ăn được. Nếu có hứng thú, Denis có thể chế biến quái vật thích hợp ở sâu bên trong mê cung và sử dụng những gia vị cần thiết tại chỗ để phối trộn và tạo ra một bữa ăn hoàn chỉnh.
Katie đã tùy tiện gọi thân mật một Denis như thế bằng những cái tên như: "Nhà bếp biết đi", "tồn tại là nấu ăn" hay "tên côn đồ nhà vườn (lv.99)"
Denis đã làm phần cho bản thân và Atelier, rồi để trước mặt cô.
Tôi làm nhanh chóng một thứ tựa như cơm rang. Cần chuẩn bị trứng, cơm trắng, kế đến chỉ có hành hang sâu[note30587] và thịt đùi của vritra, và sau đó là dựa vào những loại gia vị mà Denis lúc nào cũng mang theo người.
Denis chẳng nói gì mà cứ ăn món cơm rang đó hùng hục.
Atelier cũng nhìn bộ dạng ấy và rụt rè đưa từng miếng vào miệng.
"............h!?"
Vào khoảng khắc thứ đó chui vào miệng, mắt của Atelier đã mở rộng.
Cô đông cứng trong chốc lát cứ như thể bị điện giật, sau đó liên tục dùng thìa xúc núi cơm rang vận chuyển vào miệng, cứ như thể hành động uể oải cho đến giờ chỉ là sự dối trá.
Denis cảm thấy an tâm khi nhìn dáng vẻ chú tâm ăn như thể con đê vỡ bờ ấy.
Tưởng gì. Cứ nghĩ là một kẻ chẳng có cảm xúc hay bất cứ thứ gì, chẳng phải vẫn biết ăn hay sao.
Lúc Denis đang ăn phần của mình thì chợt nhận ra Atelier đã đang khóc từ lúc nào.
Những giọt nước mắt lớn đang chảy ra từ hai mắt Atelier, trong khi cô âm thâm nhanh chóng nhai cơm rang.
"........... gư...... hikkư ......"
Atelier cố kìm nén tiếng phát ra trong khi khóc một cách thầm lặng.
Đôi mắt cô đã đỏ hoe, Atelier vẫn tiếp tục nhai cơm rang trong thổn thức, khiến Denis chẳng nói được điều gì.
Ma~, không rõ đã có chuyện gì.
Nếu bản thân cô đã không muốn nói thì mình cũng không nên cố gắng dò hỏi.
Ăn đầy bụng món ăn ngon lành rồi ngủ đẫy giấc thì hầu như các vết thương sẽ hồi phục thôi.
Như thế mà vẫn không được, thì dẫu cho vết thương có sâu đi nữa, cô vẫn sẽ cần ăn no trong bất cứ trường hợp nào.
Dẫu cảm thấy đau khổ và nghĩ chẳng làm được gì nữa, ngay cả khi cô nghĩ rằng mọi thứ đều đã bị phá hủy và chẳng còn hi vọng gì đi chăng nữa,
Thì trước tiên vẫn phải bắt đầu với việc ăn cơm.
Denis nghĩ như vậy.
Denis vừa đưa cơm rang vào miệng vừa thử hỏi Atelier.
"......Ngon chứ, Atelier"
"............Ưn kưfưh!? Ưm~~!? Ưngôfưô!?"
"A!? Sa, sao thê!?"
"Gêhôh, gêgêgôhôôh!? Ưn gôgôfưôh!?"
"Nguy rồi! Bị mắc nghẹn trong cổ họng à! Nhóc đang thoát ra những âm thanh mà con gái không nên thoát ra đấy!? Ôi, ổn chứ!? Trông lạnh lùng là vậy, có ổn không!"
---
Chú thích dịch giả: Do với người Nhật, hai kiểu cơm này khác nhau về cách chế biến, nên mình sẽ để hai tên khác nhau: "Cơm rang" (炒飯; cha~han) là rán trứng trước rồi bỏ cơm vào, xuất phát từ ẩm thực trung hoa; còn "cơm chiên" (焼き飯; yaki-meshi) là rán cơm trước rồi bỏ trứng vào, vốn có nguồn gốc từ Kansai.