Giang Nguyên chậm rãi xoay người, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặt mày thanh túi, đeo kính gọng đen nhỏ, trông tương đối lịch sự đứng sau lưng mình. Hắn nhìn bộ dạng đối phương cùng với nụ cười dửng dưng trên mặt, vóc dáng mặc dù không cao nhưng đứng ở đó vẫn khiến người ta có cảm giác vững chải như núi, ngón tay hắn khẽ run lên. Hắn nhìn đối phương, gật đầu mang ý cười nói:
- Không biết tôn giá là?
- A... Tại hạ là Lưu Phong...
Người trung niên cũng mỉm cười gật đầu, nói:
- Lần đầu gặp mặt, có chút lỗ mãng, xin Ủy viên Giang Nguyên thứ lỗi...
- Lưu Phong?!
Ánh mắt Giang Nguyên khẽ ngưng đọng, trong đầu lóe lên một khả năng. Hắn nhìn lại lần nữa để kiểm chứng, vẻ mặt khẽ nghiêm túc lại, trong lòng hơi căng thẳng, nhìn đám Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh dường như không chú ý đến mình, sau đó liền chắp tay mỉm cười nói:
- Hóa ra là Lưu môn chủ... Thất lễ!
- Haha...
Lưu Phong thấy vẻ phòng bị của Giang Nguyên thì dường như không hề để ý, tùy tiện phất phất tay, cười nói:
- Đâu có, đâu có. Là tôi thất lễ, tùy tiện tới đã quấy rầy nhã hứng vui chơi của Ủy viên Giang...
Giang Nguyên nhìn bộ dạng vui vẻ trò chuyện của môn chủ Cổ Môn, kẻ thù truyền kiếp tiếng tăm lưng lẫy của Thiên Y viện, mặc dù Giang Nguyên ngoài mặt không sợ hãi nhưng trong lòng vẫn thoáng cảnh giác. Tuy với thân phận của đối phương cùng với phản ứng hiện tại, lão sẽ không hạ thủ với người bên cạnh mình. Nhưng giờ Lưu Phong này xuất hiện ở đây một cách kỳ quái, thật sự không thể không đề phòng.
Đám Tuyên Tử Nguyệt cùng Diêu Nhất Minh đang đứng xem thác nước cách đó hai thuocs lúc này cũng đều chú ý thấy dường như Giang Nguyên đang nói chuyện với người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện. Có điều, họ cũng không để ý lắm. Trên đường du lịch, giao lưu với vài người xa lạ một chút cũng là chuyện thường thấy.
- Gặp Lưu môn chủ ở đây, tôi nghĩ không phải trùng hợp đâu nhỉ?
Giang Nguyên thấy đám Tuyên Tử Nguyệt không chú ý đến bên này liền mở miệng đi thẳng vấn đề.
- Nói trùng hợp thì cũng không đúng...
Lưu Phong đi đến bân cạnh Giang Nguyên, đưa tay nhẹ nhàng chống lên lan can, ngửa đầu nhìn thác nước phía trước, thở dài nói:
- Tôi cũng chỉ nghe nói quý viện có một lượng thành viên cấp cao lớn tới Thục Trung, vừa hay tôi cũng ở gần đây nên mới tò mò ghé sang xem thử... Ai ngờ vừa tới, nhóm Trưởng ban Lưu đã rời đi, nghĩ thấy Ủy viên Giang vừa hay còn ở lại nên mới tới gặp mặt một lần!
Giang Nguyên cảm thấy vị Môn chủ Cổ Môn trong truyền thuyết dường như không hề có địch ý thì hơi thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Lưu môn chủ có lẽ không đơn giản là muốn gặp mặt tôi một lần?
- Kể ra, thật sự là muốn gặp mặt Ủy viên Giang một lần...
Lưu Phong quay đầu nhìn Giang Nguyên, nhẹ nhàng đưa tay đẩy mắt kiếng một cái, trong ánh mắt nhìn Giang Nguyên lóe lên một tia xúc động khó hiểu, lãnh đạm cười nói:
- Sơn Trường của chúng tôi rất sùng bái Ủy viên Giang... Bởi vậy tôi luôn muốn tìm cơ hội để gặp người thật, có điều vẫn chưa cơ hội thích hợp; lần này đúng dịp đang ở gần đây nên dĩ nhiên phải đến gặp một chút!
- Thật sự chỉ gặp một chút? Vậy thì tôi yên tâm rồi...
Giang Nguyên thấy hình như đối phương thật sự sẽ không làm gì mình thì cười ha ha hai tiếng. Nếu nói trong lòng hắn không căng thẳng là giả. Vị trước mặt là kẻ thù ngàn năm của Thiên Y viện, là nhân vật phản diện trong miệng mấy ngàn thành viên Thiên Y viện. Nếu chỉ có mình hắn ở đây, hắn sẽ không căng thẳng. Nhưng bây giờ cả nhà lớn bé đều có mặt, mà vị ma đầu này lại xuất hiện ở đây. Nếu ông ta thật sự muốn gây bất lợi cho mình, tùy tiện vung tay một cái thì mình thật sự chỉ có một con đường giơ tay đầu hàng.
- Haha...
Lưu Phong nghe mấy lời thẳn thắn này của Giang Nguyên thì không nhịn được cười phá lên, vừa cười vừa lắc đầu nói:
- Không tệ không tệ. Không hổ là người Diệu Nguyệt sùng bái, không hổ là Ủy viên Hội đồng viện trẻ nhất Thiên Y viện. Không nói cái gì khác, chỉ riêng sự can đảm này cũng đã đủ để chứng minh cậu quả không giống bình thường...
Đám Tuyên Tử Nguyệt lúc này thấy Giang Nguyên cùng đối phương trò chuyện với nhau rất vui vẻ thì tuy cảm thấy có chút kỳ quái nhưng đều rất thức thời không đến quấy rầy, chỉ đứng gần đó thưởng thức phong cảnh xung quanh, chờ hai người trò chuyện xong.
- Lưu môn chủ quá khen...
Giang Nguyên khẽ mỉm cười nói.
- Lần này chủ yếu là muốn gặp Ủy viên Giang một chút...
Lưu Phong xoay người, nhìn thác nước trước mặt, sau đó cười nói:
- Ngoài ra, sau khi gặp Ủy viên Giang tôi cũng tiện thể đưa ra một đề nghị...