- Còn về hai vị Ủy viên Hội đồng viện Hồ Hâm Nguyên và Dương Lợi Dân tham dự vào vụ án này, căn cứ theo điều tra đã có chứng cứ xác thực, tội danh không lầm... Có điều thấy rằng hai người này chỉ là tòng phạm, nên ban Giám sát chúng tôi đề nghị, phế bỏ cấp bậc Y sư nhất phẩm của hai người, đồng thời phế nội khí, giam lỏng trong tĩnh viên, nhưng cho phép dựa vào chuyên ngành hiện tại để tiến hành công tác nghiên cứu liên quan...
Sau khi dứt lời, Lưu Mộc Dương liền nhìn về phía mọi người, nói:
- Về cách xử trí Hồ Hâm Nguyên và Dương Lợi Dân, không biết các Ủy viên hội đồng viện có ý kiến gì không? Nếu có có thể kiến nghị lên ban Giám sát chúng tôi, ban Giám sát chúng tôi sẽ cẩn thận cân nhắc.
Lúc này, Từ Khải Liễu nhìn về phía mọi người, lên tiếng nói:
- Được, căn cứ vào ý kiến xử lý Trưởng ban Lưu đưa ra, mọi người cũng có thể nói thoải mái...
Chuyện như vậy, dĩ nhiên mọi người sẽ không phản đối, cũng không có lý do gì để phản đối. Bất kỳ kiến nghị xử lý nào của ban Giám sát trên cơ bản đều dựa trên quy định của viện. Như việc xử lý hai người này mặc dù không bị nhốt vào trong trọng ngục, nhưng dẫu sao cả đời cũng bị giam lỏng. Tự do duy nhất chính là có thể phát huy chút nhiệt tình công việc, có thể tiếp tục hoạt động nghiên cứu đúng chuyên ngành của mình... So với Chu Thế Dương đã nhẹ hơn không nhiều, ít nhất là từ nay về sau không còn bất kỳ cơ hội nào để vươn mình nữa/
- Được, nếu mọi người không ý kiến, như vậy việc xử lý hai người này cứ thế đi.
Thấy mọi người không có ý kiến gì khác, Từ Khải Liễu cũng không muốn lãng phí thời gian nữa. Sau đó bà nhìn về phía Lưu Mộc Dương nói:
- Trước mắt chuyện xử lý ba người này đã như vậy, còn những chuyện khác liên quan đến Long Sơn năm đó hoặc phản nghịch lần này, y sư nhị phẩm trở xuống để để ban Giám sát nghiên cứu xử lý, sau đó đưa báo cáo lên cho Ủy viên Hội đồng viện là được. Không cần phải thảo luận từng người một ở đây!
- Vâng, Viện trưởng. Ban Giám sát chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng xử đúng người đúng tội, đưa ra những biện pháp trừng phạt hợp tình hợp lý và sẽ thông báo lại cho Hội đồng viện biết...
Sau khi hai người nói xong thì mọi người lúc này cũng đều chậm rãi thở ra một hơi, biết rõ chuyện xử lý vụ phản bội viện đã chấm dứt.
Tiếp theo, dĩ nhiên là luận công ban thưởng những nhân viên có công trong chuyện lần này, cùng với việc bù vào chỗ trống Ủy viên thường vụ và Ủy viên bình thường.
Nghĩ tới đây, không ít người đang ngồi đây tim đập nhanh hơn, vẻ mặt dường như cũng sốt sắng hơn.
Sau khi đã thông qua xử phạt nghiêm khắc, tiếp theo cũng không phải luận công ban thưởng như nhiều người mong đợi.
Từ Khải Liễu mặt mày luôn nghiêm nghị, lạnh lùng như băng lúc này cũng hơi giãn ra, nhìn mọi người một chút, sau đó bà nhìn về phía Giang Nguyên gật đầu một cái, nói:
- Sau khi tình hình lần này xử lý xong, chuyện Long Sơn năm đó, giờ chúng tôi đã có thể cho y sư Lý Nguyên Bân và y sĩ Giang Văn Ba một câu trả lời rồi...
Nghe vậy, mọi người cũng thầm gật đầu:
- Đúng rồi, năm đó y sư Lý Nguyên Bân thân là Y sư nhất phẩm Ủy viên Hội đồng viện nhưng lại bị đám Hồ Quang Dương là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện lúc đó hãm hại, rơi vào phong động Long Sơn, cuối cùng Hội đồng viện quả thật đã có thể cho họ câu trả lời rồi. Có điều câu trả lời này không biết có khiến y sư Lý Nguyên Bân hài lòng không. Dẫu sao giờ đối phương đã có Tuyệt Y Đường mà cả Thiên Y viện đều không thể coi nhẹ...
- Giang Nguyên... bên Tuyệt Y Đường gần đây đều do câu liên lạc, vậy nhiệm vụ liên lạc lần này tiếp tục giao cho cậu đi, có được không?
Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn về phía Giang Nguyên, nói.
Giang Nguyên chậm rãi gật đầu nói:
- Được!
- Ừ... Như vậy quá tốt!
Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn ngồi bên cũng gật đầu nói.
Những người khác lúc này dĩ nhiên cũng lần lượt gật đầu. Chuyện này chỉ Giang Nguyên có thể làm được. Dù sao Giang Nguyên cũng là con trai của Giang Văn Ba, hơn nữa có vẻ đối phương cũng rất muốn được tiếp xúc với Giang Nguyên, dù sao giữa hai người cũng có tình nghĩa máu mủ. Có Giang Nguyên ra mặt, có vấn đề gì mọi người cũng dễ thương lượng hơn một chút.