Giang Nguyên đưa tay đỡ đầu Tiểu Bảo ngả vào vai mình, rồi cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu nhảy xuống trực thăng, sải bước vào nhà.
Nhìn thân ảnh gầy gò, già nua đứng ngoài cổng, ánh mắt Giang Nguyên nóng lên, đưa Tiểu Bảo cho Tuyên Tử Nguyệt, sải bước bước nhanh đến.
- Ông nội, con về rồi.
Lúc này, người một nhà ngồi ngay ngắn quanh một chiếc bàn tròn. Bầu không khí có chút yên lặng, chỉ có tiếng cười của Tiểu Bảo đang ngồi trong lòng ông lão tràn ngập ngôi nhà, khiến cho không khí vốn đang yên lặng thêm mấy phần vui vẻ.
- Được rồi, mọi người ăn cơm đi. Đây là món cuối cùng.
Một người phụ nữ trung niên mặt mũi đoan trang, trên người mặc chiếc tạp dề làm bếp, bưng một tô canh lớn đặt lên trên bàn, sau đó cởi chiếc tạp dề rồi ngồi xuống.
- Được rồi, mọi người ăn cơm, ăn cơm đi. Vất vả cho con rồi, Ngọc Bình. Hai mươi năm qua, cha thiếu chút nữa quên mất tài nấu ăn của con.
Nhìn một bàn đầy thức ăn, rồi nhìn một gia đình vừa xa lạ vừa quen thuộc bên cạnh mình, ông lão không nhịn được đưa tay chậm rãi lau nước mắt.
- Ba, mấy năm qua là con trai bất hiếu.
Ánh mắt Giang Văn Ba cũng có chút ửng đỏ, nhìn ông lão nói.
- Đừng nói như vậy. Các con đều có chỗ khó xử của mình mà. Có thể thấy các con bình an trở lại, ba cảm thấy vui lắm rồi.
Ông lão ôm Tiểu Bảo, vui mừng nói:
- Nào, chúng ta dùng bữa thôi.
- Ông nội, đưa Tiểu Bảo cho con ôm đi.
Tuyên Tử Nguyệt khéo léo nhận Tiểu Bảo từ trong tay ông lão, còn Giang phu nhân thì vội vàng đứng lên, cầm lấy chén của Giang lão gia tử múc cho ông một chén canh gà, nói:
- Ba, ba nếm thử tay nghề của con đi, xem có bị tụt lùi so với trước kia không.
- Ừm, để ba nếm thử.
Ông lão bưng chén, vui vẻ gật đầu.
Giang phu nhân nhìn đứa con trai cả đang ngồi bên cạnh ông lão, thấy con trai từ lúc gặp mặt vẫn im lặng, cảm thấy ánh mắt mình nóng lên, cẩn thận múc một chén canh gà đặt xuống, run giọng nói:
- Tiểu Nguyên, thử chút canh gà mẹ nấu đi. Xem có ngon hay không?
Giang Nguyên vẫn cúi đầu nhìn chén canh gà, ngửi mùi thơm từ chén bốc lên nhưng cũng không động đậy.
Nhìn phản ứng của Giang Nguyên, Giang Văn Ba cũng im lặng. Chẳng qua từ gương mặt của ông, cũng biết trong lòng ông ít nhiều cũng có cảm xúc áy náy.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, rồi lại nhìn Giang phu nhân đối diện, liền cố nặn ra nụ cười rồi nhìn Giang Nguyên lần nữa, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe tiếng Giang Nguyệt Minh:
- Anh, anh uống canh đi. Mẹ nấu canh rất ngon, nhưng bây giờ mẹ rất ít khi nấu. Em ngày thường cũng không được uống đâu. Nào, anh mau uống đi.
Nghe giọng nói của Giang Nguyệt Minh, gương mặt Giang Nguyên dường như có chút động đậy, sau đó cúi thấp đầu, chậm rãi cầm muỗng múc một muỗng canh, đưa lên miệng thổi rồi mới nhấp một ngụm.
Sau khi nhấp ngụm canh gà, mọi người vẫn có thể nhìn thấy tay của hắn run lên.
Lúc này cũng không có ai lên tiếng. Ngay cả Giang lão gia tử cũng chỉ nhìn cháu trai bảo bối của mình, tay cũng bắt đầu run lên, sau đó cắn chặt môi, đưa tay cầm chén bắt đầu uống.
- Anh, như thế nào, canh ngon chứ?
Giọng nói vui vẻ của Giang Nguyệt Minh một lần nữa vang lên.
Nghe xong, tay Giang Nguyên cứng đờ, rốt cuộc ngẩng đầu lên, chậm rãi gật đầu, giọng khàn khàn nói:
- Ừm, uống rất ngon.
Giang Nguyên vừa nói ra một câu, không khí yên lặng trong nhà dường như sống lại trong nháy mắt.
Ông cụ cũng vui vẻ buông chén canh trong tay mình, giơ đũa lên, gật đầu cười nói:
- Nào, mọi người dùng bữa đi.