Mặt trời dần dần lên cao, thời gian khảo hạch càng lúc càng đến gần. Những ánh mắt ở xung quanh mật khố cũng càng lúc càng nhiều. Thậm chí không ít thành viên Thiên Y viện lúc này đang giả vờ vô tình đi ngang qua mật khố.
La lão y sư La Thiên Minh cùng Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đã sớm đứng ngoài cửa, chờ Giang Nguyên xuất hiện.
- Chỉ còn nửa tiếng nửa... Sao Giang Nguyên còn chưa ra?
Tuyên Tử Nguyệt hơi căng thẳng nhìn cửa mật khố nói.
- Không nên gấp. Có lẽ sắp ra rồi!
Mặc dù hình như La lão y sư La Thiên Minh cũng căng thẳng nhưng lúc này vãn an ủi nói.
Phan Hiểu Hiểu bên cảnh thì vẫn giữ vẻ tùy ý thường ngày. Có lẽ cô là người duy nhất ủng hộ Giang Nguyên vô điều kiện. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghi ngờ Giang Nguyên, càng không lo Giang Nguyên sẽ xảy ra chuyện. Nếu Giang Nguyên đã nói muốn tham gia khảo hạch, vậy thì cô nghĩ trong lòng Giang Nguyên đã nắm chắc rồi.
Cho nên, chỉ có Phan Hiểu Hiểu là ôm Tiểu Bảo rượt đuổi nhau cười khanh khách khắp hành lang, khiến chủ quản mật khố cũng phải đưa mắt nhìn. Mật khố là trọng địa của Thiên Y viện, trước nay rất yên tĩnh, cho tới giờ không có ai dám làm ồn ở đây. Có điều, lúc này vị chủ quản cũng không dám lộ chút khó chịu nào, ngược lại còn mỉm cười nhìn cảnh này, giống như đang nhìn đám con cháu của mình cười đùa vui vẻ vậy.
Còn Diêu Nhất Minh ở bên thì hơi bình tĩnh một chút. Anh ta đi theo Giang Nguyên không lâu lắm nhưng tương đối hiểu chủ mình. Chủ mình không phải là loại người không biết nặng nhẹ. Chuyện này nếu thực sự khó khăn với chủ mình thì chắc chắn chủ mình sẽ không coi trọng đến mức bế quan ba ngày trong mật khố như vậy.
Nhưng nếu ông chủ mình làm như vậy thì ít nhiều cũng nắm chắc được vài phần. Tuy ông chủ mình trẻ tuổi, nhưng chắc chắn không phải kiểu người làm việc khi hoàn toàn không nắm chắc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt không chịu được định gọi chủ quản mật khố đi kêu người thì cánh cửa mật khố cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Giang Nguyên nhìn ánh mặt trời rực rỡ hơi chói mắt bên ngoài thì không kìm được híp mắt lại.
Sau khi con ngươi nhanh chóng chớp chớp hai lần thì mắt hắn lập tức thích ứng được với ánh mặt trời chói chang.
- Giang Nguyên.
Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Nguyên ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, hơn nữa trên mặt lộ chút mệt mỏi thì hình như không có gì khác thường thì không khỏi nhẹ nhẹ thở phào nhẹ nhõm.
Gương mặt La lão y sư La Thiên Minh mấy ngày nay luôn căng thẳng, lúc này cuối cùng cũng nở nụ cười nhạt.
- Nhất Minh... Đi lấy cho tôi chén cháo, thêm hai cái bánh bao... Sắp đói chết tôi rồi...
Giang Nguyên mỉm cười nói với Diêu Nhất Minh bên cạnh.
Kỳ khảo hạch y sư được tiến hành ở tòa lầu giảng dạy. Vì lần này thí sinh chỉ có mình Giang Nguyên cho nên bạn học Giang Nguyên một mình ngồi trong một phòng thi.
Phòng thi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, bên trong chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ và một cái bàn, một cái ghế với một máy vi tính.
Giang Nguyên ngồi trước máy vi tính, nhìn chằm chằm màn hình, cứ một miếng bánh bao rồi một miếng cháo, nhưng tay vẫn không ngừng dùng chuột click trên màn hình...
Hai vị Ủy viên Hội đồng viện ngồi trong phòng giám sát sát bên, cùng với hai thành viên của ban Giám sát lúc này đang mang vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Nguyên cũng đang nhìn chằm chằm trên màn hình.
Từ trước tới giờ không ai vừa ăn vừa khảo hạch. Nhưng trong quy định khảo hạch của Thiên Y viện cũng không quy định thí sinh không thể vừa ăn cháo ăn bánh bao, vừa thi. Dĩ nhiên nếu là người khác, hai giám khảo Ủy viên Hội đồng viện đã đến đuổi người đó ra ngoài rồi. Nhưng địa vị của Giang Nguyên thực sự hơi cao quá, là lãnh đạo viện hàng thật giá thật cho nên mới có cảnh tượng trước mặt.
“Sụp sụp sụp”, sau khi Giang Nguyên húp hai ngụm cháo cuối cùng vào miệng, lúc này mới hài lòng nuốt xuống. Sau đó hắn tiện tay đem chén và mâm vứt qua một bên, bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím.
Ban nãy hắn đã làm xong một phần trắc nghiệm, giờ bắt đầu đánh đáp án...
300 câu hỏi, dính tới tất cả các phương diên của y học, Trung y, Tây y, nội ngoại phụ nhi sản. Thời gian khảo hạch là ba giờ...
300 đề này cũng không khó lắm. Ít nhất trong mắt Giang Nguyên cảm thấy như vậy. Với kinh nghiệm và ký ức của các chủ nhân Tề Thế Đỉnh truyền thừa trong đầu hắn mà nói, trên căn bản có 70% đề thi này hắn vừa đọc câu hỏi đã nhanh chóng đưa ra được đáp án.