Từ Khải Liễu nhìn báo cáo Lưu Mộc Dương đưa sang thì lông mày khẽ giật giật, sau đó cũng cười, nói:
- Được rồi, nếu lão Chu có suy nghĩ này, vậy thì để anh ta tham gia đi, tránh người ta nói mấy người chúng ta thiên vị!
- Haizz... Tôi chẳng có ý kiến gì, chẳng qua chỉ sợ thằng nhóc Giang Nguyên sẽ hơi bực bội...
Nhớ tới chuyện Giang Nguyên lần này cứ thế nhắm mắt bế quan ba ngày ba đêm, sau đó còn vượt qua được hai kỳ khảo hạch gần đây. Cửa ải tiếp theo, Chu Hạo Bình lại chạy tới chọt ngang một cú, chắc chắn Giang Nguyên sẽ chẳng thể nào vui vẻ được.
Nghĩ tới cảnh chút nữa Giang Nguyên nhìn thấy Chu Hạo Bình, trong lòng Lưu Mộc Dương có chút suy nghĩ xấu...
Rõ ràng, Liêu Long Căn thân là chủ khảo lần này cũng có suy nghĩ này. Ông nhìn Giang Nguyên đang chậm rãi bước vào trường thi, trong mắt lóe lên nụ cười hơi đặc biệt...
- Ồ?
Giang Nguyên đi vào trường thi, đầu tiên liếc mắt nhìn Liêu Long Căn đang ngồi ở vị trí chủ khảo, đang định cười chào hỏi, có điều ánh mắt lại lướt quá một bóng người rất chướng mắt bên cạnh?
- Chu Hạo Bình?
Giang Nguyên nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của đối phương dành cho mình thì chân mày khẽ nhướn lên. Hắn thật sự không ngờ, Chu Hạo Bình này không thèm để ý thể diện mà chạy đến đây khảo hạch mình.
Có điều, sau khi chân mày hắn hơi nhướn lên thì hắn cũng lập tức gật đầu với hai người rồi ngồi vào vị trí.
Chuyện Chu Hạo Bình đến tuy Giang Nguyên có hơi bất ngờ, nhưng với tình huống hiện tại đã náo loạn khá lớn. Hơn nữa chắc hẳn đám Chu Hạo Bình đã phát hiện ra mình có ý định gì.
Cấp bậc chức vụ quá thấp, lúc tham gia cạnh tranh, chắc chắn sẽ là một khuyết điểm lớn. Nếu mình không bù đắp được khuyết điểm này, tỷ lệ mình được bầu tương đối thấp. Cho nên, hắn mới có suy nghĩ như vậy. Và vị Chu y sư cùng Ngô y sư đã mắc câu rất đơn giản.
Với tình hình trước mắt xem ra mình đã tạo thế thành công. Chỉ cần lần này mình có thể vượt qua khảo hạch Y sư nhất phẩm, vậy thì việc cạnh tranh vị trí Ủy viên thường vụ sẽ không cần phải lo lắng gì nữa. Hơn nữa còn phải lập tức giải quyết vấn đề cấp bậc chuyên nghiệp quá thấp của mình, nếu không đợi khi mình có thể khảo hạch Y sư nhất phẩm e là mình đã sắp năm mươi tuổi rồi.
Cho dù không qua được, vậy thì ít nhất mình cũng có thể tranh được cái cấp Y sĩ tam phẩm, thậm chí là Y sĩ nhị phẩm... Dù sao đều đã liều mạng rồi, vậy thì liều với vận khí của mình đi, không liều được thì cũng chẳng thiệt gì mà chỉ có lợi thôi.
Giờ mình đã đi đến nước này coi như đã không thua thiệt rồi. Còn Chu Hạo Bình này có muốn không căng thẳng cũng không được. Nếu lão thật sự thấy mình thuận lợi tham gia khảo hạch Y sư nhất phẩm, chắc tối nay lão không ngủ được mất.
Liêu Long Căn thấy chân mày Giang Nguyên chỉ hơi nhướn lên, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc rồi lập tức hồi phục bình tĩnh và ổn định thì âm thầm gật đầu một cái. Hai năm nay, Giang Nguyên đúng là càng lúc càng trưởng thành, có thể gặp chuyện kinh ngạc vẫn không biến sắc, thậm chí trong tình huống thế này mà cũng có thể hoàn toàn tỉnh bơ, đúng là rất tốt. Hắn có thể trầm ổn như vậy, kể ra vị trí Ủy viên thường vụ này hắn đúng là có thể làm được.
- Về chứng Alzheimer... Cá nhân tôi cho rằng chỉ có dựa vào thuốc để bảo vệ thần kinh, cùng với kích thích tố tương đương để chống đỡ thì không được lắm... Sử dụng cách chữa trị như vậy chỉ có thể kéo dài bệnh trình, trong tình huống tương đối yếu, bệnh nhân sẽ chỉ sống ba đến năm năm... Tôi cảm thấy như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì.
Liêu Long Căn nghe thấy Giang Nguyên ngồi đối diện nói vậy thì nhàng gật đầu một cái. Ông hết sức đồng tình với luận điệu này của Giang Nguyên. Có điều, nếu đơn thuần chỉ là luận điệu thì không được. nếu đã nói như vậy thì chắc chắn phải có ý tưởng mới về phương diện này mới được. Còn nếu chỉ có những lời nói sáo rỗng thì chắc chắn sẽ không thể nào cho hắn một đánh giá tốt.
- Vậy Ủy viên Giang Nguyên, anh cho rằng có thể tiến hành nghiên cứu từ phương diện nào?
Liêu Long Căn lãnh đạm hỏi.
Giang Nguyên hơi trầm ngâm một chút, sau đó liền nói:
- Căn cứ theo nghiên cứu bệnh lý hiện nay, chưa tìm được loại thuốc nào hiệu quả và thích hợp. Vậy thì việc chúng ta có thể làm đó là, dùng đủ các cách để kích thích hoạt động thần kinh, duy trì tính linh hoạt, và sử dụng nhiều cách và cường độ kích thích, dần cải thiện chức năng thần kinh, thúc đẩy khả năng khôi phục của thần kinh, đồng thời tăng cường sức đề kháng của cơ thể...
Sau khi nêu lên ý tưởng đại khái của mình, lúc này Giang Nguyên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Liêu Long Căn, chậm rãi nói:
- Như vậy, tôi nghĩ có lẽ có thể tiến hành thử...
Liêu Long Căn tương đối hài lòng với câu trả lời của Giang Nguyên, lập tức liền gật đầu...
Chu Hạo Bình ngồi bên thấy Liêu Long Căn tương đối hài lòng, sau khi sắc mặt khẽ trầm xuống thì liền trầm giọng lên tiếng, nói:
- Có thể thử... Ủy viên Giang Nguyên, với bệnh nhân mắc chứng Alzheimer mà nói thần kinh vô cùng yếu ớt... Mặc dù ý tưởng của anh không tệ, nhưng áp dụng cách kích thích cũng có thể sẽ dẫn đến hậu quả thần kinh đột nhiên sản sinh tính hủy diệt... Anh có nghĩ đến điều này không?
Giang Nguyên nghe thấy Chu Hạo Bình đột nhiên chen vào một câu thì chân mày hơi nhướn lên. Chu Hạo Bình này đúng là không kìm được đi gây chuyện rồi.
Về chứng bệnh thế này, mình cũng không nghiên cứu quá nhiều. Hơn nữa thi vấn đáp thế này, chẳng qua cũng chỉ khảo hạch xem một người có nền tảng vững chắc không, và có lối tư duy mang tính đột phá không... Từ đó xác định xem sau này có tiền đồ phát triển hơn không...
Câu trả lời của mình ban nãy cũng được coi là khá quy củ, dùng để thi vấn đáp cũng không có vấn đề gì.
Nhưng giờ Chu Hạo Bình đột nhiên nhắc đến vấn đề này thì rõ ràng là đang bới lông tìm vết...
Mặc dù lão không phải chủ khảo, nhưng dù sao cũng hỗ trợ chấm thi, đặt ra câu hỏi như vậy cũng phù hợp quy định. Còn Giang Nguyên nếu đã bị đặt câu hỏi thì buộc phải trả lời, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến kết quả đánh giá cuối cùng, nói không chừng mình sẽ không vượt qua được khảo hạch.
Nghĩ tới đây, sau khi mắt Giang Nguyên hơi khép lại, trong đầu nhanh chóng chỉnh lý và phân tích lại tình hình liên quan.