- Thật sao? Anh đừng hù tôi đấy?
Đồng chí lão Ngô cau mày bất mãn nói.
- Hù anh làm gì?
Cụ Dương nhìn lão Ngô có vẻ không tin thì khẽ hừ một tiếng, sau đó lại bấm một số điện thoại khác.
- A... Tử Nguyệt à... Giang Nguyên đang làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại của ông?
- Cái gì?
- A?
- Thật à...
Ông cụ Dương sửng sờ cúp điện thoại.
Ông cầm điện thoại một lúc mà vẫn chưa hoàn hồn lại.
- Lão Dương... Sao vậy?
Nhìn ông cụ Dương ngẩn ra, cụ Ngô mặt đầy kinh ngạc, vội vàng hỏi.
Cụ Dương bị cụ Ngô hét lên hai tiếng mới hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt cổ quái nói:
- Giang Nguyên... đang thi Ủy viên thường vụ...
- Thi cái gì? Ủy viên thường vụ? Cái gì?
Ông cụ Ngô cũng ngẩn ra và nghi ngờ.
- Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện...
Cụ Dương lẩm bẩm:
- Hình như chỉ cần hôm nay qua được bài thi vấn đáp gì đó, cậu ấy sẽ chính thức trở thành Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện...
- A...
Cụ Ngô nghe thấy vậy thì miệng há to, không cách nào khép lại được. trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nói:
- Anh nói gì... Là Ủy viên thường vụ có cùng cấp bậc với Viện trưởng Thiên Y viện?
- Đúng...
Cụ Dương chậm rãi gật đầu nói.
- Trời...
Cụ Ngô trầm mặc một lúc, sau khi đưa tay xoa mạnh mặt một cái mới ngẩng đầu nhìn về phía cụ Dương, cười khan nói:
- Cái đó... lão Dương... Đừng gọi điện nữa... Vị đó muốn làm thế nào thì làm đi, chỉ cần chừa cho thằng nhóc đáng chết kia một hơi thở là được...
Cụ Dương nhìn đồng chí lão Ngô khổ sở cười khan cũng đồng tình gật đầu một cái, nói:
- Lão Ngô, anh cũng đừng lo lắng, Giang Nguyên nó cũng không phải kiểu không nể tình ai đâu... Tôi sẽ đánh tiếng với cậu ấy, chắc chắn sẽ nể chút mặt mũi...
- Haizz... Cũng được, cũng được... Nhưng anh chỉ cần nói khéo một chút là được, tránh xảy ra chuyện gì đó...
Đồng chí Ngô bất đắc dĩ thở dài. Nếu Giang Nguyên kia chỉ là Ủy viên Hội đồng viện bình thường, ông còn có thể nhờ đồng chí lão Dương năn nỉ một chút; nhưng nếu hắn là Ủy viên thường vụ thì ông không dám có suy nghĩ này...
Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện, nếu đối phương thực sự có giết đứa cháu trai đáng chết kia của mình, chắc chắn ông cũng không dám làm ra bất kỳ hành động gì khiến đối phương không vui.
Lúc Giang Nguyên bước vào nơi thi vấn đáp, trong Thiên Y viện, gần như mọi ánh mắt đều dồn vào bóng lưng của hắn bước vào phòng thi.
Lưu Mộc Dương, Liêu Long Căn, La Thiên Minh, Chu Hạo Bình bốn người ngồi ngay ngắn trước bàn chấm thi, lẳng lặng nhìn thanh niên trước mặt...
Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn nhìn vẻ bình tĩnh của thanh niên trước mặt thì có hơi xúc động, hai tiếng đồng hồ sau, có lẽ lịch sử của Thiên Y viện sẽ bị phá vỡ lần thứ hai...
Y sư nhất phẩm, Ủy viên thường vụ Hội đồng viện 28 tuổi...
Dĩ nhiên, chỉ là có lẽ... Thân là Thiên y sư, Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, dĩ nhiên họ sẽ không để người ta vượt qua khảo hạch dễ dàng. Nếu không vị trí Y sư nhất phẩm này mất giá quá. Và hai vị Thiên y sư đảm nhiệm vị trí chủ khảo cũng quá mất mặt. Đó là chưa nói đến cuộc khảo hạch tấn cấp này của Giang Nguyên khiến người ta tương đối chú ý, chỉ cần có chút nghi ngờ nới tay, cũng đủ để họ lưu lại vết nhơ không thể nào rửa sạch rồi.
Còn trong mắt La lão y sư La Thiên Minh thì chỉ có vui mừng và yên tâm...