Giang Nguyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ kia, cái mũi hít hít. Hắn ngửi được một mùi rất quen thuộc trong trí nhớ của hắn. Khi còn bé, ở trong thôn, mỗi lần lúa chín, khắp đồng ruộng sẽ tràn ngập cái mùi này.
Lập tức Giang Nguyên biến sắc, trầm giọng nói:
- Khoan đã.
Giang Nguyên vừa dứt lời, người đàn ông trung niên và Trương Nhạc đều ngạc nhiên.
Thấy gương mặt nghiêm trọng của Giang Nguyên nhìn dì Lý, sắc mặt Trương Nhạc thay đổi, tưởng rằng Giang Nguyên nhẫn nại không được tính kiếm chuyện với y.
Liền khiển trách:
- Giang Nguyên, cậu định làm cái gì?
Nhìn bộ dạng nhớn nhác của Trương Nhạc, Giang Nguyên cũng không thèm để ý, đứng dậy bước đến gần người đàn ông trung niên và người phụ nữ, hít hít cái mũi, giống như đang ngửi cái gì đó.
Một lát sau, sắc mặt Giang Nguyên càng thêm ngưng trọng, đột nhiên đưa tay sờ trán người phụ nữ rồi nhìn lòng bàn tay đang đổ mồ hôi.
Sau đó rất nhanh cầm ống nghe trên bàn, bắt đầu nghe lồng ngực của dì Lý, một đoạn tư liệu nhảy lên trong đầu.
- Cậu làm gì vậy?
Sắc mặt của Trương Nhạc đã sớm thay đổi. Làm thầy thuốc, kiêng kỵ nhất chính là bị một thầy thuốc khác nhúng tay vào người bệnh của mình. Đương nhiên là ngoại trừ thầy thuốc thượng cấp.
Nhưng Giang Nguyên là người mà ngay cả bằng cấp hành nghề cũng không có. Trương Nhạc cho rằng Giang Nguyên đang cố ý làm khó y, liền quát lớn một tiếng rồi đẩy Giang Nguyên một cái.
Ai ngờ khi y đẩy Giang Nguyên, Giang Nguyên đang nghe lồng ngực của người bệnh, cánh tay không hề nhúc nhích.
Trương Nhạc đẩy không được, lại càng cảm thấy nổi giận, hai mắt đỏ lên đánh tới Giang Nguyên.
Lúc này Giang Nguyên đã nghe xong, thấy Trương Nhạc cứ như đàn bà đánh tới, trong lòng đang khẩn trương cũng cảm thấy tức giận, hất tay một cái đẩy Trương Nhạc ngã xuống đất.
Người đàn ông trung niên thấy hai vị bác sĩ đột nhiên đánh nhau, vội buông vợ ra, khuyên can hai người:
- Nào, nào, hai bác sĩ, có gì thì từ từ nói chuyện với nhau.
Người đàn ông trung niên còn chưa nói hết, liền nghe một tiếng tru lên như dã thú bị thương:
- Giang Nguyên, mày dám đánh tao? Tao liều mạng với mày.
- Trương Nhạc, anh đừng nổi điên.
Giang Nguyên đang sốt ruột, thấy Trương Nhạc hai mắt đỏ bừng đánh tới, rõ ràng là đã mất lý trí, rốt cuộc cũng không nhịn được, hừ lạnh mộ tiếng rồi tát cho một cái.
- Bốp.
Lần này Giang Nguyên cũng không lưu thủ nữa, đánh cho Trương Nhạc đang liều mạng, thân hình quay vòng hai ba cái rồi ngã cái bịch xuống đất.
Tát xong, Giang Nguyên vội vàng cầm cái đèn pin trên bàn khám bệnh bước đến bên cạnh người phụ nữ, tiến hành kiểm tra đồng tử của bà.
- Ai ôi, ai ôi…Bác sĩ Trương, bác sĩ Trương, mau đứng dậy, mau đứng dậy.