Những người bệnh khác đang đứng vây xem lúc này cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Nguyên. Họ không biết rốt cuộc bác sĩ tiểu Giang này muốn làm gì. Nửa tiếng... dù muốn chữa cảm cúm cũng không thể chữa khỏi...
- Giang Nguyên... Thế này...
Hồ lão y sư đi tới bên cạnh Giang Nguyên, thấp giọng hỏi.
- Thầy... để con thử... nếu thật sự không được, vậy thì không còn cách nào khác...
Giang Nguyên bất đắc dĩ cười cười, nói.
- Thử...
Nghe thấy câu này, nếu như là trước đây, e là Hồ lão y sư đa lập tức nổi bão rồi. Chuyện của bệnh nhân, sao có thể thử xem được chứ?
Nhưng lần này, hai mắt ông lại sáng ngời. Tiểu đồ đệ nhà mình luôn trầm ổn, nói chuyện chắc chắn sẽ chừa lại ba phân đường lùi. Thử xem này chắc chắn cũng... nắm chắc được năm sáu mươi phần trăm rồi...
- Phải làm như thế nào?
Hồ lão y sư trước nay chỉ có dạy người ta, đã ít nhất hơn mấy chục năm chưa từng hỏi người khác phải cứu chữa người bệnh như thế nào, lần này vô cùng hưng phấn hỏi.
Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Đem ngân châm đến đây...
Trương Nhạc đã không còn để ý đến chuyện Giang Nguyên vừa mắng anh ta một trận đang đứng bên cạnh vểnh tai mắt đầy mong chờ lập tức đáp lời. Sau đó anh ta chạy nhanh như trốn vào trong phòng khám, lấy một hộp ngân châm trị liệu cùng với rượu cồn khử độc đến.
Trương Nhạc tự biết gần đây mình rất xui xẻo, gặp đủ mọi vấn đề. Đặc biệt là lần này, lại do anh ta khám bệnh, không những liên lụy Hồ lão y sư chịu một cái tát, mà nói không chừng còn ảnh hưởng đến danh dự phòng khám, rồi còn phải đền tiền. Lòng anh ta sớm đã chết như tro tàn, âm thầm nghĩ về tiền đồ đen tối của mình. Anh ta nghĩ có lẽ lần này Hồ lão y sư sẽ đuổi việc mình rồi.
Giờ anh ta thấy Giang Nguyên ra tay, giống như lại nhìn thấy hi vọng, cho nên dĩ nhiên anh ta phải vội vàng làm chân chạy việc, thở hồng hộc đem đồ tới.
Giang Nguyên nhận ngân châm, lại nhìn bình rượu cồn, sau đó suy nghĩ một chút, liền nói:
- Lấy thêm một cảnh ngải...
Nghe vậy, Trương Nhạc vội vàng chạy đi lần nữa.
Mọi người thấy Trương Nhạc làm thật, ai nấy mặt đầy hưng phấn mong chờ. Chẳng lẽ bác sĩ Tiểu Giang thật sự có bản lĩnh này? Trong vòng nửa giờ có thể chữa khỏi bệnh liệt mặt của lão Trương?
Chỉ có con trai ông Trương đứng bên đang vô cùng lo lắng...
Lúc này, Hồ lão y sư nhìn ngân châm trong tay Giang Nguyên, lòng hơi thấp thỏm. Châm cứu ông cũng biết, cách châm để chữa liệt mặt ông cũng biết, nhưng ông chưa từng nghe nói trong vòng nửa tiếng có thể chữa khỏi một khuôn mặt bị liệt. Chứng này buộc phải kết hợp giữa châm cứu và uống thuốc, ít nhất phải ba bốn ngày mới được...
Giang Nguyên híp mắt hít sâu một hơi, trong đầu, là bức ảnh người đồng hiện ra, sau đó là vô số những huyệt vị cùng kinh lạc dày đặc bên trên.
Sau đó, một đoạn ký ức lại hiện ra. Giọng nói gì nua của Tổ sư gia kia lại vang lên: Người bị liệt mặt, là thái dương, tứ bạch... phong hàn hoặc tăng nghênh hương, địa thương... phong thấp hoặc tăng ấn đường... phòng đàm tăng ấn đường, dương bạch.
Mấy ngày nay Giang Nguyên học mấy thứ này. Ban nãy trong lúc hắn gấp gáp, nghĩ phải làm thế nào để chữa khỏi cho người này thì đoạn ký ức này liền hiện ra.
Căn cứ theo trí chớ, đồng chí Tổ sư gia đã từng chữa vài chục người có chứng bệnh này, có không ít người vừa châm cứu đã khỏi.
Đương nhiên, vừa châm cứu đã khỏi này không phải châm một cây kim, mà là châm cứu một lần thì khỏi.
Lúc này Giang Nguyên có đoạn ký ức này, vậy thì chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống cứu chữa một lần. Hắn quyết không thể nhìn thằng nhãi hung hăng này đến bịp phòng khám, phá hỏng danh dự của phòng khám.
Giang Nguyên vừa nhớ lại vị trí huyệt vị, vừa nhìn ông lão bên cạnh. Hắn nhìn từ trán đến hai gò má của ông ta, rồi lại cẩn thận nhìn cằm một lần nữa.
Tuy lúc bé hắn đã theo ông nội học chút bản lĩnh châm cứu, nhưng cùng lắm chỉ được tính là ở trình độ vô cùng thấp. Dù sao thứ đồ chơi năm đó Tổ sư gia lưu truyền lại không nhiều, thuật châm cứu của ông nội không thể nào sánh được với tay nghề xoa bóp, chỉ có thể coi là miễn cưỡng chấp nhận được.
Theo những gì Giang Nguyên thấy, hình vẽ trong trí nhớ đã bắt đầu trùng khớp với khuôn mặt cua rông lão này, sau đó vị trí từng huyệt vị trên mặt ông lão này cũng bắt đầu hiện ra.
Giang Nguyên thở ra một hơi, đưa tay sờ một cây châm trong họp ra, đưa tay nói:
- Bông sát trùng!
Trương Nhạc ở bên hầu hạ cực kỳ chu đáo. Anh ta lập tức cẩn thận đưa bông sát trùng qua. Đồng thời, anh ta nhìn chằm chằm tay Giang Nguyên, xem Giang Nguyên định châm ở huyệt vị nào. Nếu thật sự lần này có thể châm cứu chữa khỏi, vậy đây chẳng phải giống như một bí quyết sao? Giờ còn không học thì còn chờ đến khi nào?
Những người bên cạnh lúc này cũng không kìm được nghểnh cổ sang, muốn xem thử rốt cuộc bác sĩ Tiểu Giang này châm cứu như thế nào? Lẽ nào hắn còn lợi hại hơn cả thầy hắn? Hồ lão y sư ban nãy đã bó tay rồi, nếu bác sĩ Tiểu Giang này thật sự châm cứu khỏi, vậy chẳng phải lại có thêm một vị thần y sao?