Sau khi châm ngân châm, Giang Nguyên mỉm cười, gật đầu nói:
- Ông đừng nhúc nhích nhé, mười phút nữa là được rồi ạ!
Dứt lời, Giang Nguyên đứng bên quan sát một lát, thấy đồng chí già này không có gì bất thường, chỉ có khuôn mặt rất thoải mái, hắn mới thở phào. Dù sao người già cũng không thể so được với thanh niên, kiểu kích thích hơi mạnh một chút thế này rất dễ dẫn đến những phản ứng khác thường.
Sau khi mười phút kết thúc, hắn bèn đưa tay nhổ từng cây ngân châm ra, đỡ đồng chí già dậy, sau đó cười nói:
- Giờ cảm thấy thế nào ạ?
Đồng chí già này cẩn thận đứng dậy, trên mặt dần lộ vẻ vui mừng, đợi sau khi ông chậm rãi xoay lưng một chút, cuối cùng trên mặt đã lộ tia mừng rỡ, vui sướng nói:
- Hình như không đau nữa!
Dứt lời, ông lại xoay thêm lần nữa, cảm thấy phần lưng không hề có cảm giác đau đớn gì. Thế là ông vừa xoay lưng vừa hưng phấn nhìn Giang Nguyên nói:
- Đúng là không đau một chút nào!
- Ôi ôi... ông ơi, ông ơi, từ từ từ từ...
Giang Nguyên nhìn thấy đồng chí già này càng xoay càng hưng phấn, hưng phấn đến mức suýt chút nữa xoay điệu ương ca liền cười khổ. Đồng chí già này lưng vừa đỡ đã thật sự coi mình như thanh niên mất rồi, hắn vội vã ngăn lại:
- Ông ơi đừng xoay nữa, đừng xoay nữa... ông mà xoay nữa là lưng lại trở về như cũ đấy...
- A... đúng, đúng, quên mất quên mất...
Ông cụ nhìn thấy vẻ căng thẳng của Giang Nguyên mới cả kinh, vội vàng ngừng lại, xác định lưng mình không sao mới mặt mày hối lỗi nói với Giang Nguyên:
- À à... vui quá nên suýt quên mất!
Những bệnh nhân đang chờ khám nhìn thấy đồng chí già này lúc ra khỏi cửa còn phải đỡ lưng, giờ quay lại thì mặt mày nhẹ nhõm bước từng bước thoải mái, mắt ai nấy đều trợn tròn!
Giang Nguyên vừa mới khách sáo tiễn ông cụ này ra khỏi cửa phòng khám, ngoài cửa có hai cảnh sát tiến vào...
Hai cảnh sát quan sát Giang Nguyên, một trong hai người khách khí hỏi:
- Anh là Giang Nguyên?
- Đúng... Tôi là Giang Nguyên...
Giang Nguyên lạnh nhạt cười gật đầu nói.
Thấy Giang Nguyên gật đầu, hai cảnh sát liếc nhau, sau đó một trong hai người gật đầu, nói:
- Được... có người tố cáo anh cố ý gây thương tích. Xin mời anh đi theo chúng tôi...
Một cảnh sát khác đưa còng tay ra định còng tay Giang Nguyên lại.
Giang Nguyên nhướng mày, tay phải nhẹ nhàng vùng, đẩy chiếc còng tay kia ra, lãnh đạm nói:
- Xin hỏi các anh đang bắt giữ người sao?
- Hì... Thằng nhãi, mày còn dám phản kháng à?
Cảnh sát nọ thấy tay mình bị Giang Nguyên tiện tay hất đi, hai mắt trừng lớn, sắp nổi bão.
Hai mắt Giang Nguyên lạnh lùng, nhìn hai người, trầm giọng quát:
- Tôi hỏi các anh, muốn bắt giữ người sao?
Hai cảnh sát nghe thấy Giang Nguyên trầm giọng liền cảm thấy trong lòng phát lạnh, đặc biệt là viên cảnh sát cầm còng tay đã bị sát khí trong mắt Giang Nguyên dọa cho bước thụt lùi.
Lúc này, Hồ lão y sư bên trong cũng phát hiện có chuyện bất thường liền đứng dậy đi nhanh tới. ông nhìn hai viên cảnh sát, biến sắc, trầm giọng nói:
- Các anh định làm gì?
Lúc này viên cảnh sát kia mới hoàn hồn, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo bức người của Giang Nguyên, lại nhìn Hồ lão y sư, ho khan một tiếng, sau đó mới tươi cười nhìn Hồ lão y sư nói:
- Hồ y sư... có người tố cáo Giang Nguyên cố ý gây thương tích. Chúng tôi chỉ tuân lệnh đến đưa Giang Nguyên về đồn để tiếp nhận điều tra!
- Ồ?
Hồ lão y sư nhướng mày, sau đó lập tức hiểu ra, trầm giọng nói:
- Là tên họ Trương kia? Trương Chí?
- Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm... Giang Nguyên, đi theo chúng tôi một chuyến!
Lúc này viên cảnh sát này đã khách sáo hơn. Viên cảnh sát cầm còng tay đứng cạnh cũng hừ khẽ một tiếng, nhưng không dám còng Giang Nguyên nữa.
- Các anh bảo tôi hợp tác điều tra thì được... Nhưng nếu không có lệnh bắt người, thì xin đừng đem thứ đồ chơi kia ra dọa người!
Giang Nguyên lãnh đạm hừ khẽ.
Sau đó hắn quay đầu cười nhạt, nói với Hồ lão y sư:
- Thầy... con đi với họ một chuyến!
Lúc này vẻ mặt Hồ lão y sư vô cùng phẫn nộ. Ông nghe Giang Nguyên nói vậy liền hít sâu một hơi:
- Được. Giang Nguyên con đi chung với họ đi... Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu!