Khi huấn luyện tân binh, họ luôn được dạy không được dùng thân mình để trấn áp lựu đạn mà phải nhanh chóng nằm xuống để tránh, tuy nhiên, vào thời điểm quan trọng nhất, cậu ấy vẫn tự mình nhảy lên.
Tề Đẳng Nhàn cảm thán nói: "Thật hiếm thấy những người toàn tâm toàn ý làm việc vì dân chúng như anh Lục. Tôi rất khâm phục! Nào, kính anh!"
Tuy nhiên, Lục Chiến Long lại đè cốc của Tề Đẳng Nhàn lại, lắc đầu nói: "Dân chúng, mấy chữ này tôi rất không tán thành."
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, Lục Chiến Long nói: “Mấy chữ này xuất phát từ thời kỳ phong kiến thời Chiến Quốc, là sự tồn tại giữa quý tộc và giai cấp nô lệ. Đó là thời đại chuyên chế, là tên gọi của thứ dân. Họ đã bị loại khỏi giai cấp thống trị. Đây là một cách gọi hèn mọn, là đối tượng cam chịu bị giai cấp thống trị kiểm soát và cai trị."
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, không khỏi gật đầu.
"Tôi thích gọi họ là công dân hơn. Họ có quyền riêng tư và tự do cá nhân rõ ràng. Họ bình đẳng với bất kỳ ai khác."
“Tôi còn nhớ sau khi hoàn thành một nhiệm vụ, tôi đã không làm tốt, khiến người dân địa phương bị thương”.
“Khi đó, cơ quan chính quyền đã nhận được vô số lời phàn nàn về tôi, quả thực giống như tuyết rơi vậy”.
“Một số người cười chê tôi nói: ‘Lão Lục à, anh nhìn anh nỗ lực giúp đỡ họ như vậy nhưng người ta không cảm kích. Thậm chí còn muốn khiếu nại anh đấy."
Sau đó tôi trả lời: ‘Điều tôi đấu tranh để bảo vệ chính là quyền lợi để họ được khiếu nại về tôi.’”
Lục Chiến Long nói lời này với Tề Đẳng Nhàn một cách nghiêm trang, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trước khi vào Bộ Chiến tranh, đã có quá nhiều chuyện không may xảy ra với anh ấy.
Rõ ràng, anh ấy không muốn những điều bất hạnh này xảy ra với người khác một lần nữa, chính những điều này đã tạo nên con người trong sáng và chính nghĩa của anh.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp cầm cốc bia lên uống cạn. Câu cuối này của Lục Chiến Long xứng đáng uống cạn một cốc lớn!
Trên thực tế, triết lý của Lục Chiến Long cũng giống như triết lý của phe Ngọc Tiểu Long nhưng vì để trợ giúp được nhiều người hơn nên anh ấy chọn thái độ trung lập.
Nếu không, với tư chất của mình, có lẽ địa vị của anh ấy sẽ cao hơn bây giờ!
Dương Quan Quan không khỏi mỉm cười giơ ngón cái lên giơ ngón tay cái lên với Lục Chiến Long nói: "Anh Lục, hy vọng anh có thể thực hiện được ước mơ của mình, giúp đỡ được nhiều người hơn."
Lục Chiến Long cười nói: "Giấc mơ của tôi đã thành hiện thực! Tôi chỉ muốn càng nhiều người có được giấc mơ như vậy!"
Bởi vì lời nói hào hùng của Lục Chiến Long, Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đều mở miệng uống, hai thùng bia cũng không còn.
Lục Chiến Long há hốc mồm, sớm biết vậy thì đã chẳng nói nhiều lời như thế, ảnh hưởng đến độ dày của ví tiền đấy!
Ba người uống ba thùng bia nhưng may mắn thay đều là người luyện võ, sức khỏe tốt nên mỗi người uống một thùng bia cũng không phải vấn đề gì lớn.
"Hôm nay nói chuyện thật vui vẻ, hôm khác sẽ mời anh ăn cơm. Nhân tiện tôi cũng đang muốn thành lập một quỹ hội gì đó, dùng để trợ cấp cho những người anh em của anh. Làm việc thiện thì sức một người không đủ." Tề Đẳng Nhàn vỗ vai Lục Chiến Long, mỉm cười nói.
"Được, được, được! Người lái Ferrari, nhất định rất giàu, có thể giúp tôi thì tốt quá!" Lục Chiến Long cười nói: "Về sau cho tôi mượn lái thử chút. Đời này tôi cũng chưa từng sờ qua siêu xe như thế đâu."
Tề Đẳng Nhàn nhờ Dương Quan Quan gọi tài xế lái thay đến để chuẩn bị chia tay.
Nhưng vào lúc này, một đám đặc vụ vây lại đây, vẻ mặt mỗi người đều nghiêm túc, trên tay còn mang theo một tên nào đó.
"Mở cốp xe cho chúng tôi kiểm tra, nhanh lên! Lập tức!" Thạch Hạo chỉ vào chiếc SUV Dương Quan Quan lái tới, mặt không biểu tình nói.