Dương Ý cười lạnh.
Tề Đẳng Nhân nâng tay phải lên, hơi nắm tay, cười nói: “Tất cả tôi đều muốn!”
Lời này vừa nói ra, trực tiếp khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc!
Tất cả đều muốn?
Vui đùa cái gì vậy……
Dương Ý chính là bạn bè tốt của Tạ Nhĩ Bì, khi hai người còn ở nước Mỹ còn thường xuyên hợp tác với nhau!
Chọc giận Dương gia, thì dù có muốn được chia cho một chén canh còn khó, sao hắn có thể dám hùng hồn nói ra câu “Tất cả tôi đều muốn” như vậy?
Là kẻ ngốc to gan, hay là đầu óc không bình thường?
Dù sao, các doanh nhân tại hiện trường đều không có một người nào cảm thấy những lời này của Tề Đẳng Nhân là bình thường, chỉ đơn thuần giả bộ làm màu mà thôi!
“Đồ ngốc!” Lý Tuấn Duyên lập tức nhếch miệng cười nhạo, dùng một loại ánh mắt miệt thị mà đánh giá Tề Đẳng Nhân.
Dương Ý nói: “Tề tổng thật đúng là có khí phách, khẩu khí thật lớn! Hoặc là nói, ăn nhiều tới mức hư não rồi nên mới có thể nói như vậy đúng không?"
Mọi người chung quanh cũng là lập tức bật cười, tập đoàn tài chính liên minh phương Đông bên kia đã thả ra tiếng gió, lần này đối tác hợp tác lớn nhất của bọn họ, hơn phân nửa chính là Dương gia!
Hắn ở trước mặt Dương Ý nói ra loại này lời nói này, quả thực là ngu xuẩn.
Tề Đẳng Nhân bình tĩnh nói: “Đây không phải khí phách, mà là sự thật.”
Dương Ý khinh thường nói: “Phải không? Vậy để tôi nhìn thử xem, cậu làm thế nào để biến ảo tưởng trong đầu mình thành sự thật!”
Lý Tuấn Duyên cũng cười nhạo Tôn Dĩnh Thục, nói: “Tôn phu nhân hiện tại mặc dù nắm trong tay quyền lực to lớn, nhưng ở trước mặt người nước Mỹ, cô ta cũng không thể nói cái gì, dù sao cũng là thiếu căn cơ.”
“Họ Tề, cậu cảm thấy bản thân mình ôm được đùi của cô ta, là có thể tung hoành bốn phương sao, đúng là buồn cười!”
“Tài phiệt Thượng Tinh, dù sao cũng không phải nơi mà một người ngoài như cô ta làm chủ!”
Tôn Dĩnh Thục vẻ mặt đạm mạc, Tề Đẳng Nhân người ta đã bàn bạc qua điện thoại với Vinogradov rồi, mấy tên ngốc này đó đều không biết sao?
Vinogradov mới là người phụ trách việc xây dựng đường ống dẫn khí đốt tự nhiên lần này, nếu như anh ta không muốn bán khí thiên nhiên, cho dù có tìm tổng thống Tuyết Quốc tới chống lưng cũng không có tác dụng.
Tất cả lợi ích, đều thành lập dựa trên ý của Vinogradov.
“Đừng nói chuyện một cách chắc chắn như vậy, miễn cho lát nữa bị vả mặt, lại cảm thấy mặt mình đau.” Tề Đẳng Nhân lười biếng đáp lại.
“Tề tổng cũng biết là cái gì cũng không nên nói một cách chắc chắn sao?” Vẻ mặt Dương Ý bình tĩnh nói.
Ngay đúng lúc này, một người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh đi tới, vừa là đã biết anh ta là người nước Mỹ, theo đó còn có sự ngạo mạn đặc trưng của người Mỹ da trắng.
Anh ta là em trai của Tạ Nhĩ Bì, tên là Đan Cát Lạc.
Nhóm khách khứa sau khi nhìn thấy Đan Cát Lạc, đều sôi nổi tiến lên chào hỏi, một đám vẻ mặt tươi cười, hy vọng có thể thông qua anh ta, có được cơ hội tham gia, từ đó kiếm chút lợi ích phong phú.
Đan Cát Lạc mặt đầy sự ngạo mạn, chỉ khẽ gật đầu, trực tiếp đi tới trước mặt Dương Ý.
“Cho nên, nếu các người muốn tham dự, thì hãy cố gắng đưa ra thành ý và năng lực của mình với Dương tiên sinh đi!”