Tề Đẳng Nhàn vỗ vai Trịnh Hữu Bân, nói: “Cho nên, Trịnh gia các người sắp hết khổ rồi! Chờ đến thời khắc mấu chốt tại đại hội Long Môn, các người đừng ủng hộ Giang Sơn Hải là được.”
Trịnh Hữu Bân nghiêm túc gật đầu, đồng thời, có chút nửa tin nửa ngờ nói: “Triệu Mạn Nhi thật sự sẽ thất thủ?”
“Chắc chắn rồi!”
“Cô ta và tên phản quốc Hồng Thiên Đô có liên hệ mật thiết với nhau, hơn nữa còn giúp nhiều người rửa tiền như vậy, anh cảm thấy, phía trên sẽ bỏ qua cho cô ta sao?”
“Lúc này đây, bên trên đã thống nhất ý tưởng, đó chính là quét sạch Thượng Hải!”
“Bao gồm cả Trịnh gia các người, sắp phải chú ý một chút,vứt bỏ tất cả các doanh nghiệp đang bước vào vạch vàng, thậm chí là vi phạm pháp luật đi.”
Tề Đẳng Nhàn vẫn rất thưởng thức cái tên Trịnh Hữu Bân này, cho nên không quên chỉ điểm vài câu.
Trịnh Hữu Bân nói: “Công ty giải trí Tinh Quang của Trịnh gia chúng tôi vẫn luôn bị Triệu Mạn Nhi khống chế, đã tiến hành thực hiện một vài điều trái pháp luật rồi, tôi có muốn vứt xuống cũng vứt không được.”
“Chỉ cần đổ tội hết lên người cô ta là được rồi, tất cả những gì liên hệ đến các người, hiện tại đều vứt bỏ hết đi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
"Được, tôi lập tức trở về thực hiện!” Trịnh Hữu Bân nói.
“Anh thậm chí có thể bán cho Giang Sơn Hải, để ông ta chết càng thêm thảm hại hơn.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Sau khi nhận được tin tức của Tề Đẳng Nhàn, Trịnh Hữu Bân tràn đầy tin tưởng mà rời đi, cậu ta cũng không sợ Tề Đẳng Nhàn lừa cậu ta.
Bởi vì, mâu thuẫn của Tề Đẳng Nhàn và Triệu Mạn Nhi thực sự không thể hòa hoãn được, hơn nữa, Giang Sơn Hải nếu leo lên vị trí đà chủ của Long Môn ở Thượng Hải, đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói, chỉ có chỗ hỏng chứ không có chỗ tốt.
Cùng lúc đó, Giang Sơn Hải cũng theo như lời của Trịnh Hữu Bân nói, đi tới Tiết gia, một trong tam đại gia tộc!
Tiết gia bên này, Tiết Chân đang tự mình tiếp đãi ông ta.
“Không nghĩ tới Giang tiên sinh vậy mà lại đến Tiết gia của chúng tôi, đúng là khách quý, hoan nghênh!”
Tiết Chân cười ha hả mà bắt tay với Giang Sơn Hải, trên mặt tràn đầy khách khí.
Giang Sơn Hải cũng biểu hiện cực kỳ khách khí, sau khi bảo thư ký mang quà biếu quý giá tới, ông ta nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Tiết tiên sinh, lần này tôi tới, là có việc muốn nhờ!”
Tiết Chân nói: “Nào cứ nói đi, đừng khách khí, ngồi xuống rồi nói!”
Sau màn nói chuyện phiếm hỏi thăm, Giang Sơn Hải trực tiếp tiến vào chủ đề chính.
“Lần này tôi tới, là muốn nhờ Tiết gia vào ngày đại hội Long Môn tại Thượng Hải, có thể toàn lực ủng hộ Giang Sơn Hải tôi!”
“Đợi sau khi Giang mỗ thượng vị, nhất định sẽ báo đáp Tiết gia!”
Giang Sơn Hải nghiêm túc nói, khi nói chuyện, còn lấy ra một khối ngọc tủy tự mình mang tới.
Sau khi Tiết Chân nhìn thấy khối ngọc tủy này, lập tức ngẩn người, nói: “Ngọc tủy của đà chủ Long Môn Thượng Hải? Lần này Giang tiên sinh thượng vị, chẳng lẽ không phải như ván đã đóng thuyền rồi sao?”
Giang Sơn Hải lắc đầu, nói: “Bên trong Long Môn vẫn có rất nhiều người không phục tôi, còn bôi đen tôi đủ kiểu! Tôi lần này, là muốn cho bọn họ nhìn thấy thực lực và nhân mạch của tôi, khiến cho bọn họ không còn lời nào để nói.”
Tiết Chân sau khi nghe xong, lại trầm ngâm một chút, cũng không biết trả lời như thế nào.