Giang Vĩnh - người vốn dĩ có tư chất vượt trội hơn Tề Đẳng Nhàn, lúc này đã hoàn toàn bị đánh bại.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển chào hỏi, anh đi theo Hướng Đông Tình rời đi trước, hai người họ có vài việc cần nói.
“Anh kéo tôi vào cuộc làm gì? Lỡ tôi có việc cần tìm anh thì phải làm sao?” Sắc mặt của Hướng Đông Tình âm trầm hỏi.
“Cô gây ra chuyện lớn như vậy cho tôi, cũng không báo trước cho tôi, kéo theo cô có sao đâu chứ?” Tề Đẳng Nhàn hờ hững đáp.
Hướng Đông Tình không nói nên lời, anh chàng này vậy mà coi lòng tốt của mình như đồ bỏ, bản thân cô ta định thành lập một công ty mới, hơn nữa còn tính để anh phụ trách toàn bộ tình hình chung, anh vậy mà lại không vui sao?
Trên đời này, ai có thể có được chuyện tốt như vậy? Hơn nữa, sau khi gặp rồi, sao cũng không vui vậy chứ?”
Đây là loại logic chết tiệt gì vậy!
Hướng Đông Tình hít sâu vài hơi, đè nén sự bất mãn trong lòng, cùng Tề Đẳng Nhàn trở về tập đoàn Hướng thị.
Cô ta đưa một sấp tài liệu cho Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Hãy ký vào tài liệu này đi, anh sẽ là người hợp pháp của công ty.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết Hướng Đông Tình định làm gì, cũng không thèm hỏi đã tiện tay ký vào, trở thành ông chủ của công ty được Hướng Đông Tình đặt tên là “công ty cổ phần Thiên Lại” này.
“Tập đoàn Hổ Môn và tập đoàn Từ thị đã bắt đầu huy động vốn trên quy mô lớn, tôi đoán rằng họ sẽ sớm tách khỏi tập đoàn Hướng thị.” Hướng Đông Tình nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thật sao?” Tề Đẳng Nhàn trông rất bình tĩnh.
Hướng Đông Tình không khỏi cau mày, gõ bàn, lạnh lùng nói: “Anh nói sẽ giúp tôi giải quyết những khó khăn này, giúp tôi ứng phó vấn đề tiền bạc sao?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Yên tâm, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, cô ứng phó tạm trước đi, tiền bạc để tôi lo!”
“Tôi đảm bảo rằng tập đoàn Hướng thị sẽ không thiếu vốn đâu.”
“Anh cứ ngồi yên, tiếp tục ứng phó với việc xoay vòng vốn của họ là được rồi.”
Thái độ nhàn nhã của Tề Đẳng Nhàn khiến Hướng Đông Tình có chút tức điên, người này đối với chuyện sắp xảy ra luôn bình tĩnh như vậy à, thật khiến người ta cạn lời!
Hiện tại Ngọc Tiểu Long vẫn chưa có động tĩnh gì, vì vậy Tề Đẳng Nhàn sẽ không ra tay quá sớm.
“Còn nữa, cô cũng nên bớt giao du với Vương Hổ đi, con người này sẽ không khách khí vậy mãi đâu, hôm nào đó, anh ta bỗng nghĩ tới việc hủy diệt nhân đạo cô, cô hối hận cũng không kịp.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
“Chuyện này tôi tự mình biết phải làm sao, anh không cần lo lắng! Việc anh cần làm bây giờ chính là chuẩn bị đầy đủ tài chính cho tôi!” Hướng Đông Tình thản nhiên nói.
Tề Đẳng Nnàn thấy thái độ của cô ta liền biết cô ta sẽ không nghe nên bất lực lắc đầu.
Vương Hổ mặc dù là cậu chủ của tập đoàn Hổ Môn, nhưng trong thâm tâm anh ta vẫn là kẻ giang hồ, có thể một ngày nào đó anh ta thực sự mất kiên nhẫn, sẽ trực tiếp đối đầu với Hướng Đông Tình.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Hướng thị, Tề Đẳng Nhàn bỗng bị gọi về tập đoàn Kiều thị.
“Ngày mai là sinh nhật của ông nội, tôi đã giúp anh chuẩn bị quà trước rồi, đến lúc đó anh chỉ cần cầm đi tặng là được rồi.” Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn.
Sau những gì đã xảy ra tối qua, cô ta hoàn toàn thất vọng về Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa cô ta còn mất mặt trước mặt Ngọc Tiểu Long.
Bây giờ nghĩ lại, cô ta thậm chí còn hối hận vì đã gửi Tề Đẳng Nhàn đến sơn trang Vân Đỉnh, dù sao những gì Tề Đẳng Nhàn đã làm có thể khiến Ngọc Tiểu Long coi thường cô ta.
Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói: “Đại thọ tám mươi tuổi của ông nội, ngày này anh đừng gây rắc rối cho tôi, nếu không, tôi sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho anh!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười nhẹ, sau đó hỏi: “Cô với tập đoàn Kiều thị đã bán toàn bộ miếng đất ở thung lũng giết người trong tay tập đoàn Hướng thị sao?”
“Là Kiều Thanh Vũ đã bán nó, hơn nữa, miếng đất ở thung lũng giết người không có giá gì cả, giữ lại nó cũng vô ích. Tập đoàn Hướng thị sẵn sàng mua nó với giá gốc, âu cũng là chuyện tốt, có thể mang lại cho chúng ta chút không gian về mặt tài chính.” Kiều Thu Mộng nói một cách thờ ơ.
Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn vô thức co giật vài cái, nói: “Các cô đúng là... Chỉ biết co cái lợi trước mắt, vậy mà lại đùng một phát tặng cho người ta rồi!”
Kiều Thu Mộng tức giận nói: “Đừng giả vờ ở đây nữa! Tôi biết do lúc đầu tôi đã nhẹ dạ cả tin vào Trương Thiếu Kiệt nên mới gây ra tổn thất lớn như vậy, nhưng bây giờ tôi đã bán hết đất đai, khoản lỗ sẽ được lấp đầy, ba mươi triệu tệ (chín mươi tỷ đồng) mà tôi nợ anh, sau này tôi sẽ trả lại cho anh không sót một xu!”
Tề Đẳng Nhàn bất lực nói: “Thung lũng giết người thực sự là một dự án phát triển trọng điểm trong tương lai.”
Sắc mặt Kiều Thu Mộng vô cùng lạnh lùng, cô ta căn bản không tin Tề Đẳng Nhàn.
Chiều hôm sau, Kiều Thu Mộng ném một bộ đồ mới cho Tề Đẳng Nhàn để anh mặc.
Tề Đẳng Nhàn đi theo ba người Kiều Thu Mộng, Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân đến chúc mừng sinh nhật ông Kiều.
“Ồ, Kiều Thu Mộng, cô còn mặt mũi đến sao!” Sau khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, Kiều Thanh Vũ tiến lên mỉa mai.
“Sinh nhật của ông nội, sao tôi lại không tới được chứ?” Kiều Thu Mộng lạnh lùng hỏi.
Kiều Thanh Vũ nói: “Cô đi tin lời vu khống của Trương Thiếu Kiệt, mua lại cổ phần bất động sản của Trương thị, khiến việc xoay vòng vốn của công ty không thành công, dẫn đến thua lỗ!”
“Nếu tôi không tìm cách liên hệ với tập đoàn Hướng thị, bán miếng đất thung lũng giết người cho Hướng tổng, e là công ty sẽ phải chịu rất nhiều tổn thất.”
“Tôi thì giải quyết được vụ lớn như vậy, còn giám đốc như cô chỉ biết làm mất tiền, nếu như tôi là cô, tôi sẽ không còn mặt mũi nào đến gặp mặt ông nội nữa!”
Kiều Thu Mộng bị những lời nói của Kiều Thanh Vũ làm cho sắc mặt tái mét, nhưng Kiều Thanh Vũ thực sự đã bán hàng trăm mẫu đất trong thung lũng giết người, điều này khiến cô ta không nói nên lời.
“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Lý?”