"Anh là đồ ngốc, càng không thích hợp!" Tham Lang tiếp tục chèn ép đối thủ cạnh tranh.
Một người đàn ông âm u cũng đi ra, nói: "Đại đương gia, ngài đi giết người, tôi giúp ngài gom thi thể lại, đảm bảo tạo ra một tác phẩm nghệ thuật còn xuất sắc hơn cả Mona Lisa!"
Tham Lang liếc anh ta một cái, nói: "Anh đi ra ngoài sẽ dọa bạn nhỏ, không thích hợp!"
Một đám phạm nhân đều xung phong nhận việc, hy vọng có thể ra khỏi ngục hóng gió một chút.
Tề Bất Ngữ chỉ tay vào Tham Lang, sau đó vung tay lên đi ra ngoài.
"Mẹ nó, lại là thằng ngốc này!"
"Hôm qua anh ta phát cho chúng ta thuốc lá Hanako hơn phân nửa là gây chuyện, sợ Nhị đương gia trở về xử lý."
"Không sai, đợi anh ta cũng bị treo ngược lên ông đây sẽ bỏ tiền mua mang băng vệ sinh dính máu về dán lên mặt anh ta!"
Nhìn thấy người được Tề Bất Ngữ chọn đi cùng lại là Tham Lang, làm cho tất cả mọi người ghen tị, một đám tức giận đến đấm ngực dậm chân.
Lần này Tề Bất Ngữ muốn đi đến thành phố Trung Hải. Sau khi tới Trung Hải, Tề Bất Ngữ gọi xe đến Kiều gia. Lần này, Tề Bất Ngữ cũng không quên trả tiền xe cho tài xế.
Sau khi gõ cửa, cửa được mở ra, Bàng Tú Vân xuất hiện ở cửa, sau khi thấy Tề Bất Ngữ thì vẻ mặt khiếp sợ nói: "Lão Tề!"
Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, mặt mỉm cười.
Kiều Quốc Đào nghe được động tĩnh, vội vàng chạy đến cửa, kinh ngạc nói: "Lão Tề, sao ông lại tới đây? Mau mau vào nhà!"
Sau khi Bàng Tú Vân nhìn thấy Tề Bất Ngữ vẫn rất xấu hổ, dù sao lúc trước cũng là bà hung hăng yêu cầu Kiều Thu Mộng nhanh chóng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn.
"Vị này là?" Kiều Quốc Đào nhìn Tham Lang đi sau Tề Bất Ngữ, cảm thấy người này khí chất hiên ngang, chắc chắn lai lịch cũng không nhỏ.
Tham Lang cười nói: "Tôi chỉ là một người trong suốt, không cần quan tâm tôi, tôi đến làm người phiên dịch cho Đại đương gia."
Sau khi đi vào, Tề Bất Ngữ đặt túi xuống, nhận lấy chén trà Bàng Tú Vân đưa vui thích uống một ngụm, sau đó ra dấu làm thủ ngữ.
"Đại đương gia nói ông ấy muốn ở lại Kiều gia hai ngày, không biết hai vị có đồng ý tiếp đón hay không?" Tham Lang hỏi.
"Đương nhiên hoan nghênh! Đừng nói ở hai ngày, cho dù là ở hai năm cũng không có vấn đề." Kiều Quốc Đào hào sảng cười nói, vỗ bả vai Tề Bất Ngữ.
Lúc trước, hai cha con Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn rời đế đô, trên người không có tiền, vẫn là ông hào phóng ra tay giúp đỡ một phen. Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười.
Bàng Tú Vân đến phòng bếp làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi hai vị khách, Tề Bất Ngữ nhìn có vẻ gầy nhưng sức ăn lại lớn hơn bình thường. Tham Lang lại càng không cần phải nói… giống như quỷ chết đói đầu thai, Bàng Tú Vân trố mắt ngoác mồm, người này khí chất hiên ngang mà động tác ăn cơm lại giống như lợn dành ăn?
"Lão Tề, không phải ông làm ngục trưởng trong nhà tù sao? Sao lại có thời gian nhàn rỗi chạy đến chỗ tôi vậy?" Kiều Quốc Đào thắc mắc hỏi.
"Bởi vì con gái ông." Tham Lang ở một bên lên tiếng giải thích.
"Chúng tôi có gián điệp!" Tham Lang lên tiếng.