Vương Kiếm Thành vẫn còn đang cố giãy giụa, anh ta
nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Từ Ngạo Tuyết, bây giờ cô hối hận thì vẫn còn kịp đấy, cô mau ngoan ngoãn chắp tay đưa thứ mà tôi muốn có cho tôi đi, sau đó thì cúi đầu xin lỗi tôi, tôi có thể bỏ qua cho cô chuyện lần này!”
Từ Ngạo Tuyết chỉ đáp lại Vương Kiếm Thành bằng khuôn mặt đầy khinh bỉ.
Ngay sau khi nhận được sợi dây thừng mà mình đã yêu cầu, Tề Đằng Nhàn lập tức trói gô Vương Kiếm Thành lại rồi cầm lấy một đầu khác của sợi dây và ném vòng qua một cành cây của cây đại thụ nằm trước cửa khách sạn, kế đó hắn cố định sợi dây thật chặt rồi tiếp tục giữ lấy đầu dây bên này mà dùng sức kéo mạnh.
Vương Kiếm Thành hét lên một tiếng chói tai, có vẻ anh ta đang vô cùng giận dữ, bởi vì nhờ có sợi dây thừng đó mà cả người anh ta đã bị treo ngược lên trên cành cây rồi.
Tề Đằng Nhàn nhìn Vương Kiếm Thành một lượt từ trên xuống dưới, không nhịn được mà nở một nụ cười đầy thỏa mãn trên môi, ừm, so với thủ pháp trói tù nhân từ cái hồi mà hắn vẫn còn là cảnh ngục của nhà tù U Đô thì có hơi sơ sài một chút, nhưng trói như thế này thì vẫn coi như không tệ, trông vẫn tương đối đẹp mắt còn gì!
Vương Kiếm Thành chưa bao giờ được tới nhà tù U Đô, vậy mà anh ta đã được hưởng đãi ngộ giống như tất cả các tù nhân đang bị giam giữ trong nhà tù U Đô rồi.
“Trương Dực Đức nổi giận đánh đốc bưu!”
“Từ Ngạo Tuyết đóng vai Trương Phi, còn Vương Kiếm Thành đóng vai tên đốc bưu.
“Tập 1, bây giờ sẽ bắt đầu quay
"Action!"
Tề Đằng Nhàn giơ tay bẻ một cành liễu từ cây liễu ở gần đó xuống rồi đặt nó vào trong lòng bàn tay của Từ Ngạo Tuyết.
Tiếng kêu thảm thiết của Vương Kiếm Thành, còn có tiếng chát chát không ngừng vang lên khi cành liễu đánh vào da thịt nữa, tất cả thu hút một đám đông vây quanh bọn họ để hóng hớt...