Tề Đẳng Nhàn đứng ở phía sau thản nhiên lên tiếng: “Những lời mà Dương tiểu thư vừa mới nói không sai một chút nào. Không lẽ Hứa tiên sinh chỉ ra tay để bảo vệ con gái của chú ấy mà chú ấy cũng phải nói lời xin lỗi với các người sao? Theo tôi thấy thì đây là một chuyện cực kỳ hài hước không gì sánh nổi!”
“Ban đầu Long Môn được lập ra với mục đích chính là để phục hưng sự quang vinh ngời ngời của triều đại nhà Hán khi xưa, đồng thời cũng là để bảo vệ giang sơn xã tắc, các thành viên của Long Môn ai ai cũng là người hiệp nghĩa và can đảm, một lòng bênh vực lẽ phải!”
“Những lời mà Trần thiếu đà chủ vừa mới nói và ngay cả hành động của anh bây giờ quả thực là khiến cho người khác phải cảm thấy vừa buồn cười vừa xấu hổ thay cho các anh, thật không biết từ bao giờ mà Long Môn đầy hào hiệp và nhiệt huyết của ngày xưa lại biến thành bộ dạng thối nát như các anh hiện tại rồi?”
Sau khi nghe xong những lời này của Tề Đẳng Nhàn, Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía hắn, cô chỉ có một cảm nhận duy nhất là những lời mà hắn vừa mới nói đã thay bản thân bày tỏ hết tất cả những phiền muộn ở dưới đáy lòng.
Tất cả chỉ là vì đối phương lợi hại thôi sao?
Trần Hùng Phi không giấu nổi cơn giận dữ nữa rồi, hắn ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nói bằng giọng giận dữ: “Cậu vừa mới nói cái gì? Cậu có biết chính bản thân cậu vừa mới nói cái gì hay không vậy?”
Triệu Tân Lan cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, bà ta vội vàng nói: “Tiểu Lý Tử à, cậu đừng có mà nói linh tinh vớ vẩn nữa cho tôi nhờ!”