“Võ đường của anh có chuyện, vậy mà anh là chủ của võ đường nhưng lại không muốn đứng ra xử lý sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Chiến Phi rồi hỏi bằng giọng hết sức hứng thú.
“Tôi đang cho cậu một cơ hội đấy, cậu đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu, nếu như tôi đã ra tay thì chắc chắn ngày hôm nay cậu sẽ phải chết.” Chiến Phi thản nhiên trả lời, trông bộ dạng của anh ta bây giờ rất có phong thái của một cao nhân, những lời mà anh ta nói ra cũng cực kỳ oai phong khí phách, khiến cho lũ đệ tử của võ đường Chiến Thiên đều cảm thấy anh ta vô cùng lợi hại.
“Nếu như cậu muốn giao đấu với tôi thì cậu có thể ở lại nơi này đến khi đại hội võ đạo bắt đầu.”
Chiến Phi không chỉ đơn thuần là một con người đã luyện được võ công đến trình độ rất cao, mà hơn nữa anh ta còn là một kẻ già đời từng trải, anh ta cực kỳ lão luyện và am hiểu việc sử dụng nghệ thuật của lời nói.
Sau khi nói ra những lời này, anh ta không chỉ không khiến cho bản thân mất mặt mà trái lại còn thể hiện được khí chất và phong phạm của một bậc tông sư đã suy tính mọi chuyện rất kỹ càng, khiến cho lũ đệ tử đang có mặt trong võ đường Chiến Thiên đều cảm thấy vô cùng nể phục.
Ngay cả một tên đã quen thói lưu manh như Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được mà tỏ ra ngưỡng mộ anh ta.
Hứa Hử nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó thản nhiên nói tiếp: “Điều kiện của tôi cực kỳ đơn giản thôi, cậu chỉ cần để lại chiếc nhẫn mà cậu đang đeo trên tay là được, sau đó cậu có thể đưa Hứa Trường Ca ra khỏi nơi này!”
“Ầm!”
Toàn bộ hiện trường lập tức nổ tung!
Hứa Hử nói như thế này là đang có ý gì cơ chứ? Cũng chỉ là một cái nhẫn thôi mà, vậy mà anh ta cũng đồng ý trao đổi nó để cho phép Hứa Trường Ca rời khỏi nơi này sao? Vậy thì võ đường Chiến Thiên làm sao có thể giữ lại được chút mặt mũi nào nữa cơ chứ?
Tề Đẳng Nhàn bèn giơ tay lên rồi nhìn cái nhẫn đang được đeo trên tay mình, sau đó hắn mỉm cười và nói: “Thứ anh muốn là chiếc nhẫn này phải không? Lai lịch của nó cũng không đơn giản một chút nào đâu, nó là do một cô gái xinh đẹp mang tới để xin tôi nhận thế chấp rồi cho cô ta vay một số tiền khá lớn đấy.”
Hứa Hử đáp lại bằng giọng vô cùng hờ hững: “Để chiếc nhẫn lại đây, sau đó dẫn theo ông ta cút đi ngay lập tức!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi lại: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao nào?”
Hứa Hử trả lời hắn: “Vậy thì tôi sẽ băm nát hai tay cậu ta, sau đó lại chặt đứt cả hai chân của cậu, để cậu phải cút ra khỏi nơi này bằng cách nhờ người khác đưa đi, như vậy là được rồi.”
Chiến Phi đang ngồi ở phía sau cũng vô thức ngồi thẳng dậy và nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn mà không chớp mắt lấy một lần.