Tất cả những người vô tình chạm mắt với Kiều Thu Mộng đều không nhịn được mà im lặng lắng nghe lời cô ta nói, thậm chí còn có một số người cúi đầu xuống thật thấp, bọn họ loáng thoáng cảm nhận được trong lòng mình có một chút hổ thẹn ngượng ngùng.
Hứa Hử lên tiếng bằng giọng điệu hết sức giận dữ: “Mọi người đừng có nghe những lời gièm pha đầy dối trá của cô ta, đừng quên là cô ta và cái tên họ Tề kia đều là cùng một loại người, những lời dối trá mà bọn họ nói ra còn êm tai hơn cả tiếng hát! Mau nổ súng bắn chết tất cả bọn họ ngay lập tức cho tôi!”
Bây giờ thì Hứa Hử cũng không còn có tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện giành lấy phương thuốc hóa giải công phu Chu Sa Chưởng từ chỗ Tề Đẳng Nhàn nữa rồi, anh ta tự nhủ với bản thân rằng mình nhất định phải nắm được tình hình hiện tại trong tay, trước tiên cần phải tiêu diệt hai người bọn họ trước rồi hẵng tính tiếp sau vậy.
Vậy nhưng mệnh lệnh của Hứa Hử hoàn toàn không có một chút hiệu quả nào, bởi vì không một ai trong số những người đứng sau lưng anh ta nghe theo mà bóp cò nổ súng.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nở một nụ cười rồi nói: “Tôi biết ngay mà, Vĩnh Dạ Quân do chính tay Sở Vô Đạo bồi dưỡng mà ra chắc chắn sẽ không khiến cho người khác phải thất vọng!”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Hứa Hử trở nên vô cùng khó coi, anh ta lại tiếp tục lên tiếng: “Mọi người tình nguyện tin vào lời của một tên quốc tặc chứ không tình nguyện tin vào những gì mà tôi vừa mới nói sao? Mọi người có biết hay không, cái tên đang đứng ở đằng kia thậm chí đã bị liệt vào trong danh sách hàng ngũ các phần tử khủng bố rồi đấy?!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ nở một nụ cười đầy khinh bỉ rồi nói bằng giọng điệu hết sức thản nhiên: “Tôi đã bị liệt vào trong danh sách hàng ngũ các phần tử khủng bố rồi, vậy nhưng tôi vẫn quay về với diện mạo thật của bản thân để xuất hiện ở nơi này trước mặt mọi người, ý nghĩa của điều này là gì cơ chứ? Điều này nói rõ một chuyện, tôi đặt niềm tin của bản thân vào mọi người, tôi tin là mọi người và tôi, còn cả Sở Vô Đạo nữa, tất cả đều cùng ôm trong lòng một lý tưởng thống nhất, tất cả đều là các huynh đệ có thể kề vai sát cánh bên nhau và chiến đấu cùng với nhau!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, quả thực là so với những gì mà Hứa Hử vừa mới nói thì lời nói của Tề Đẳng Nhàn càng có sức thuyết phục hơn nhiều,
Huống chi ngay cả Kiều Thu Mộng cũng đang đứng về phe Tề Đẳng Nhàn và nói giúp cho hắn nữa cơ mà.
Cục diện ngay lúc này bắt đầu nghiêng về phía ngược lại, cũng chính là viễn cảnh mà Hứa Hử không muốn nhìn thấy nhất.
“Tôi… Tôi sai rồi, cầu xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, cầu xin cậu hãy đưa cho tôi phương thuốc hóa giải công phu Chu Sa Chưởng, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho Vĩnh Dạ Quân! Tôi nhất định sẽ thuần phục quân vương vừa mới nhậm chức là Kiều Thu Mộng tiểu thư mà!” Hứa Hử thấy tình hình trở nên không ổn thì ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn và mở miệng nói một tràng dài để cầu xin được Tề Đẳng Nhàn tha thứ.
Vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn lại chỉ nhìn Hứa Hử bằng ánh mắt hết sức khinh miệt, rồi một lúc sau hắn mới lắc đầu và nói: “Nếu như một ngày nọ có một người nào đó chìm đắm trong đại dương của quyền lực, vậy thì anh ta cũng không thể được coi là con người được nữa rồi.”
“Thậm chí anh còn chọn đứng chung chiến tuyến và trở thành một con người giống với loại người như Chiến Phi, thực sự khiến cho người ta không còn cách nào có thể tin tưởng anh được nữa.”
Chiến Phi và Tề Đẳng Nhàn là hai người đứng ở hai trận doanh đối lập với nhau, bọn họ đều có lập trường của riêng mình, nhưng Tề Đẳng Nhàn cực kỳ khinh thường và căm ghét cách làm người của Chiến Phi.