"Bây giờ chúng ta bắt đầu đi, ngài ấy sẽ sớm xuất hiện." Tề Đẳng Nhàn nói với Lôi Chấn Kỳ.
“Hay là chúng ta đợi ông ấy đến rồi tuyên bố bắt đầu?” Lôi Chấn Kỳ cau mày: “Vì Giáo hoàng, trì hoãn cuộc họp báo một chút cũng có thể coi là tôn trọng.”
“Cứ làm đúng giờ đi!” Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, trầm ngâm gì đó nói.
Lôi Chấn Kỳ nghe ý kiến của anh, sau đó mời từng khách mời ngồi vào chỗ, tuyên bố buổi họp báo sắp bắt đầu.
Đám kẻ thù trên tàu thuyền Lôi thị đều tới đây để xem trò vui. Đồng thời, bọn họ cũng muốn xem thái độ của Lôi gia đối với chuyện này như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn sẽ ra mặt ủng hộ Lôi gia, điều này không làm họ ngạc nhiên, đồng thời họ cũng không cảm thấy kính sợ gì. Dù sao thì mọi người đều biết anh là loại tổng giám mục gì, không mấy quan tâm đến anh.
"Dù sao tôi cũng là Tổng giám mục khu phía Nam, sao những người này dám phớt lờ ta, để lão bệ hạ sớm tới tát mạnh vào mặt ngươi!" Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm.
Lôi Chấn Kỳ bật micro, bình tĩnh nói: “Tàu thuyền Lôi thị đã trải qua nhiều thập niên sóng gió, hiện tại đang là một người mê mang đứng ở giữa ngã tư đường.”
Lời mở đầu của anh ta rất đơn giản, đi thẳng vào vấn đề.
Lôi Chấn Lân lặng lẽ ngồi ở một bên, Lôi Tuyết Kiều nói: “Chú hai, cháu nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại. Tên họ Tề kia không thể khống chế được Quần Lang sẵn sàng xẻ thịt Lôi gia chúng ta này! Võ công của anh ta rất cao nhưng cũng khổng thể vì chuyện này mà đại khai sát giới chứ? Huống hồ, nhiều người như vậy, anh ta cũng không giết hết được."
Lôi Chấn Lân thầm nghĩ: "Giết không hết ư? Nếu anh ta thật sự không có ràng buộc trần thế thì chỉ cần động tay một cái, chỉ một giây có thể lấy đầu bọn họ xuống làm cầu đá đấy!”
Anh ta không trả lời Lôi Tuyết Kiều, cũng hoàn toàn không lo lắng, chỉ bình tĩnh lắc đầu nói: “Cứ yên tĩnh nhìn là được. Đây là quyết định của ông nội cháu trước khi đi.”
Lôi Tuyết Kiều tức giận ngậm miệng, cảm thấy chuyện này quá ấu trĩ, dù sao giao sự sống chết của tàu thuyền Lôi thị vào tay người ngoài, có vẻ có chút không hợp lý và ổn trọng.
"Lôi Chấn Kỳ tôi mặc dù là con trai cả của Lôi gia nhưng vì lý do thể chất nên không thích hợp lâu dài quản lý kinh doanh cùng vận hành công ty, cũng không có nhiều sức lực như vậy."
"Em trai tôi là Lôi Chấn Lân càng không cần phải nói. Tình trạng thân thể còn kém hơn tôi, càng không thích hợp lao tâm lao lực.”
“Cho nên, tại đây tôi tuyên bố, từ nay về sau tất cả việc kinh doanh của tàu thuyền Lôi thị đều giao vào tay ngài Tề Đẳng Nhàn. Ngài ấy sẽ đảm nhiệm chức tổng giám đốc tàu thuyền Lôi thị, quản lý toàn bộ công việc của tàu thuyền Lôi thị!”
Lời Lôi Chấn Kỳ vừa nói ra, các phóng viên có mặt tại hiện trường đều bùng nổ. Đầu tiên là cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó bắt đầu thì thầm với nhau.
Tin tức này có phải hơi quá bùng nổ không? Thực sự giao toàn bộ tàu thuyền Lôi thị cho người ngoài vận hành? Lôi gia tin tưởng Tề Đẳng Nhàn như vậy sao?
Huống chi, tàu thuyền Lôi thị bây giờ đang trong tình trạng mọi người đều dồn vào chân tường, có nhiều thế lực lớn như vậy đang chuẩn bị chia cắt, dựa vào một mình Tề Đẳng Nhàn có thể trấn áp được những kẻ này không?
Lục Thái khinh thường cười lạnh nói: "Quả nhiên, Lôi gia muốn dựa vào thân phận tổng giám mục của tên họ Tề này để hù dọa mọi người nhưng như vậy có ích lợi gì?"
"Đúng vậy, thân phận tổng giám mục của anh ta chỉ là một con hổ giấy, chọc là thủng, vốn dĩ mọi người đều không sợ." Mạnh Thiên Sanh nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lộ ra vẻ hận ý.
Khi chuyện tàu thuyền Lôi thị được giải quyết ổn thỏa, ảnh hưởng của Lôi gia hoàn toàn tiêu tan vậy thì bọn họ sẽ tìm mọi cách bóp chết Tề Đẳng Nhàn ở Hương Sơn!
Trần Ngư không khỏi thở dài nói: "Lực uy hiếp không đủ... Không cách nào khống chế được tình thế."
Ngọc Tiểu Long hỏi: "Cô còn chưa biết ư?"
"Tôi biết cái gì?" Trần Ngư sửng sốt.
Tề Đẳng Nhàn không nói cho cô ấy biết tình hình, cô ấy chỉ cho rằng Tề Đẳng Nhàn có một loại lực lượng nào đó có thể hoá mục nát thành thần kỳ để giữ được tàu thuyền Lôi thị. Hiện tại xem ra, chỉ có thể nói hiệu quả chỉ ở mức trung bình.
Tôn Dĩnh Thục và Dương Quan Quan cũng nhìn cô ấy với vẻ mặt "chúng tôi đều biết", trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.