Tề Đẳng Nhàn đưa Hướng Đông Tinh về nhà, sau đó lái xe của cô ta quay lại sơn trang Vân Đỉnh.
Đêm đã rất khuya.
Tề Đẳng Nhàn vừa ngáp vừa bước vào nhà.
Hắn phát hiện Lý Vân Uyển đang ngồi trong phòng khách đợi mình. Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng hiển nhiên thôi, Tề Đẳng Nhàn muốn bắt Vương Hổ, chuyện này khiến Lý Vân Uyển có đôi chút lo lắng. Dù sao Vương Hổ cũng đã trốn vào trong doanh trại quân đội mà.
Cô ta không dám gọi điện cho Tề Đẳng Nhàn, vì cô ta sợ mọi chuyện sẽ giống như tình tiết trong phim điện ảnh: nam chính đang làm việc quan trọng thì nữ chính đột nhiên gọi điện, cú điện thoại ấy suýt thì dồn nam chính vào chỗ chết.
“Sao em còn chưa nghỉ ngơi nữa? Bản lĩnh của tôi thì em thừa biết ấy mà, yên tâm đi!” Tề Đẳng Nhàn khoan thai nói.
“Con đi đường xa vạn dặm, mẹ ở nhà lo lắng khôn nguôi!” Lý Vân Uyển cười cười.
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, gân xanh nổi lên trên trán, ngoài cười nhưng trong không cười: “Em thử lặp lại lần nữa xem?”
Lý Vân Uyển phá lên cười ha ha: “Còn lâu nhé!”
Thấy Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, Lý Vân Uyển cũng hiểu nhất định chuyện đã thành.
Cô ta xác nhận thêm một lần nữa, chắc chắn Tề Đẳng Nhàn không bị thương rồi mới hoàn toàn yên tâm.
“Trong lúc hành động tôi gặp Ngọc Tiểu Long, suýt thì lớn chuyện, mong là cô ta không nhận ra tôi.” Tề Đẳng Nhàn thở dài nói.
Nếu để Ngọc Tiểu Long nhận ra thì phỏng chừng cấp bậc chuẩn tướng hắn vừa nhận về tay sẽ không giữ được.
Khi đó Phó Phong Vân cũng sẽ không nói giúp cho hắn.
Chức vụ chuẩn tướng của hắn có được là nhờ mưu lợi. Chiến tích giết Vladimir vẫn còn ở đó, Phó Phong Vân cho hắn đi đường tắt, những người khác không tiện nói gì.
Nhưng nếu chuyện hắn bị bắt quả tang chạy vào giữa doanh trại quân đội giết người được đưa ra ánh sáng thì ảnh hưởng sẽ cực kỳ to lớn. Cái gì mà vô tổ chức, vô kỷ luật, không coi kỷ luật ra gì, bao nhiêu cái mũ chắc chắn sẽ bị ụp lên đầu hắn.
Gì cơ, không có chứng cứ à?
Ngọc Tiểu Long đã tận mắt nhìn thấy mà còn bảo không có chứng cứ?
Giữa nhân phẩm của Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long thì ai đáng tin cậy hơn?
Có điều Ngọc Tiểu Long là người tương đối có nguyên tắc, trừ phi thực sự xác định được Tề Đẳng Nhàn chính là kẻ đã xông vào đêm ấy, nếu không cô sẽ không hé răng nửa lời.
Tề Đẳng Nhàn vừa bảo Vương Hổ cẩn thận mà giữ lấy cái đầu thì ngay đêm hôm ấy đầu anh ta đã bị chặt mất, chắc chắn mọi nghi ngờ đều sẽ đổ dồn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Lý Vân Uyển nói: “Cô ấy không có chứng cứ, cũng không xác định đó chắc chắn là anh, thế nên không sao đâu. Cô ấy không phải loại người ba hoa mồm mép thích đặt điều.”
Tề Đẳng Nhàn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Oa, đến cả tính cách của Ngọc Tiểu Long mà em cũng hiểu rất rõ, thật là lợi hại!”
Lý Vân Uyển trợn mắt vì giọng điệu khoa trương của hắn, cô ta lại nói tiếp: “Người như Ngọc Tiểu Long thuộc loại tâm cao khí ngạo, rất dễ để đoán ra cô ấy sẽ làm gì.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu rồi nói: “Tôi đi tắm đây, em đừng có xem trộm đấy nhé!”
Lý Vân Uyển vỗ trán, bất đắc dĩ cười cười, chỉ cảm thấy người đàn ông mình đã lựa chọn đúng là ngoài lạnh trong nóng. Sao trước đây cô ta chưa từng phát hiện nhỉ?
“Em đã thấy hết từ lâu rồi còn gì!” Lý Vân Uyển nở nụ cười sâu xa.
Tề Đẳng Nhàn vào phòng tắm, cởi hết quần áo ra, sau đó giơ tay. Chỉ thấy những nơi đã va chạm với Ngọc Tiểu Long giờ phút này đã đầy vết tụ máu.
Đương nhiên chắc chắn Ngọc Tiểu Long cũng không khá khẩm gì hơn, cuộc giao chiến giữa hai người tuy ngắn ngủi nhưng đôi bên đều dùng hết toàn lực.
“Khó trách cô ta có thể trở thành nữ trung tướng trẻ tuổi nhất của nước Hoa này, đúng là có thực tài, có vốn liếng để kiêu ngạo…” Tề Đẳng Nhàn mở nước nóng, đứng dưới vòi hoa sen.
Phải dầm mưa lạnh cả đêm, dù tố chất cơ thể hắn có vượt xa người thường thì hắn vẫn thấy hơi khó chịu.
Lúc này bộ quần áo ướt nhẹp đã được cởi ra, nước nóng xối xuống từ trên đỉnh đầu, Tề Đẳng Nhàn có cảm giác cả người khoan khoái hẳn.
Hắn tắm rửa thật sạch rồi giơ hai tay lên cao, trong cổ họng phát ra những âm tiết kì quái, cứ như hòa thượng niệm kinh bằng tiếng Phạn, nghe ù ù.
Cùng lúc đó, nội tạng của hắn cũng chuyển động. m thanh vang như sấm dậy vọng ra.
Ngay sau đó, hai tay hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt. Dĩ nhiên cái run rẩy ấy là run rẩy có kiểm soát chứ không phải kiểu run của người bị bệnh động kinh.
Biên độ run rẩy rất nhỏ bé nhưng tần suất lại cực kỳ nhanh, thậm chí còn khớp nhịp với tiếng vang từ nội tạng.
Cùng lúc đó, những giọt nước rơi xuống cơ thể hắn đều bị bật ra, vỡ nát giữa không trung vì chấn động, trong phòng tắm bốc lên một làn hơi cuồn cuộn thật dày.
Chỉ sau năm phút, vết tụ máu trên hai tay hắn đã hoàn toàn tan đi, không còn bất cứ dấu vết nào nữa.
“Hô… Công phu Phật môn tẩy tủy quả nhiên không tầm thường, nếu dùng tiếng gầm như sấm của loài hổ báo kết hợp với âm thanh tiếng Phạn đặc thù thì có thể tẩy rửa cơ thể và gân cốt.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi thở ra một hơi, hạ đôi tay đã có chút bủn rủn.
Các cao tăng hầu như sẽ ngồi thiền đọc kinh hàng ngày, mỗi lần đặt mông xuống bồ đoàn là phải ngồi tận mấy tiếng, cũng có khi nguyên ngày không đứng dậy.
Họ ngồi lâu như vậy mà không cảm thấy đau nhức, dĩ nhiên là bởi có điều ảo diệu ẩn giấu bên trong. Họ sẽ lợi dụng một vài âm tiết đặc thù xuất hiện trong lúc đọc kinh thư để khiến khí huyết toàn thân rung động, đạt được hiệu quả lưu thông khí huyết.
Cơn đau nhức khi ngồi là do khí huyết tắc nghẽn không được lưu thông, họ khiến khí huyết toàn thân rung động trong lúc niệm kinh nên khí huyết không thể tắc nghẽn được.
“Hôm nay làm thịt Vương Hổ, ít nhất một vài tên râu ria cũng sẽ nơm nớp lo sợ.”
“Hơn nữa sự chú ý sẽ dời khỏi Hướng Đông Tinh mà chuyển đến trên người mình.”
“Họ sẽ hiểu được một điều, không giết mình thì sẽ rất nguy hiểm.”