Thư kí được Lâm Vãn Thu sai đến được mời vào phòng họp.
"Chị thư ký, mong chị về nói với cô Lâm, chúng tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách để nhận được sự tha thứ của cô ấy, mong cô ấy cho chúng tôi một ít thời gian." Kiều Thanh Vũ vội vàng nói.
Thư kí kỳ lạ liếc Kiều Thanh Vũ một cái, không để ý, mà nói với Kiều Thu Mộng "Kiều tổng, thật sự ngại quá, cô Lâm trong người không khỏe, nên không thể tự mình đến."
Kiều Thu Mộng đương nhiên biết vì sao Lâm Vãn Thu không khỏe trong người, dù sao cũng vừa bị Triệu Hắc Long tát cho một cái, bây giờ mặt chắc đã sưng vù rồi.
"Không sao, có chuyện gì không?" Kiều Thu Mộng lịch sự hỏi.
"Chuyện là như vậy, cô Lâm đã viết xong thư xin lỗi, mời cô nhìn qua; còn đây là hợp đồng đã ký làm người đại diện vô điều kiện với quý công ty; cuối cùng, đây là ba chục triệu tệ tiền đền bù tổn thất." Thư ký rút ra ba thứ từ trong túi, thư xin lỗi, hợp đồng, chi phiếu.
Câu nói này của thư ký của Lâm Vãn Thu khiến tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Vừa này bọn họ còn định xem Kiều Thu Mộng bị làm khó, nhưng người ta căn bản không tới để gây chuyện, mà là để xin lỗi!
Kiều Thu Mộng có năng lực gì, khiến Lâm Vãn Thu phải cúi đầu? Hèn mọn như vậy?
Kiều Thanh Vũ há hốc mồm nhìn chuyện xảy ra trước mắt, cảm thấy có một cái tát cả một cái đau điếng lên mặt cô ta, tát bôm bốp, vô cùng khó chịu.
Kiều lão gia nhìn chuyện này cũng không khỏi nhíu mày lại, ông ta còn đang định thảo luận làm thế nào để xin Lâm Vãn Thu tha thứ, nhưng không ngờ đến, Kiều Thu Mộng sớm đã giải quyết xong rồi.
"Không phải, có phải cô nhầm rồi không? Kiều Thu Mộng đắc tội Lâm Vãn Thu thảm như vậy, cô Lâm lại tha thứ cho cô ấy?!" Kiều Thanh Vũ ngạc nhiên nói.
"Cô Lâm chân thành xin lỗi cô, mong cô có thể chấp nhận." Thư kí không thèm để ý đến Kiêu Thanh Vũ, mà trực tiếp nói với Kiều Thu Mộng.
"Cái gì? Cô Lâm xin lỗi Kiều Thu Mộng?!"
Mọi người ai ai cũng như sét đánh ngang tai, trong đầu không ngừng kêu ong ong, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tề Đẳng Nhàn giúp Kiều Thu Mộng lấy đồ từ trong tay thư ký, nói "Tâm ý của Lâm Vãn Thu, chúng tôi biết rồi, về nói với cô ta, mọi chuyện đến đây là được rồi."
"Vâng, Tề tiên sinh." Thư ký khách sáo đáp lại, sau đó lập tức đi rồi.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, mặt lạnh lùng nhìn Kiều Thanh Vũ, nói "Quỳ xuống gọi bố."
"Cái gì? Anh bắt tôi quỳ xuống gọi anh là bố? Anh xứng không? Cái tên cảnh ngục chết tiệt!" Kiều Thanh Vũ ngạc nhiên đan lẫn tức giận nói.
"Vừa rồi, là cô đánh cược với tôi, cô nói nếu chúng tôi giải quyết được chuyện này, cô lập tức quỳ xuống gọi tôi là bố." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói "Mọi người ở đây đều nghe thấy , bây giờ cô lại định ăn quỵt nữa đấy à?"
Sắc mặt Kiều Thanh Vũ lúc xanh lúc đỏ, sắc mặt Kiều Quốc Đống cũng trở nên khó coi, Kiều Thanh Vũ chính là con gái của ông ta, quỳ xuống gọi một người trẻ tuổi là bố, còn ra thể thống gì?
Kiều Thanh Vũ cười lạnh nói "Tôi chính là muốn ăn quỵt, anh làm gì được tôi?"
"Đây là tập đoàn Kiều thị, là sản nghiệp của nhà họ Kiều, tôi muốn làm gì thì làm cái đấy!"
"Tôi ăn quỵt đấy, anh không phục à? Anh có không phục, cũng làm gì được?"
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nhìn Kiều lão gia, nói "Kiều lão thấy sao?"
Kiều lã gia trực tiếp coi như không nghe thấy gì, rõ ràng là thiên vị Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thu Mộng lúc này cũng vô cùng tức giận, cô ta hiểu rất rõ, với tinh cách hung hăng của Kiều Thanh Vũ, nếu Tề Đẳng Nhàn thua rồi, nhất định sẽ bị cô ta ép vào con đường cùng!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn thắng rồi, cô ta lại trực tiếp ăn quỵt, hơn nữa còn nói quang minh chính địa như vậy, vô sỉ như thế này thật khiến người ta thấy khinh thường!
Quan trọng là, đám cấp cao và Kiều lão gia cũng đều thiên vị cô ta, dường như coi như chưa từng xảy ra chuyện này.
"À...... Vậy thì thôi đi, tôi cũng xé cái này đi, coi như là tôi thua rồi đi." Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nâng tay lên, soạt một tiếng, xé rách thư xin lỗi.
Mí mắt của Kiều lão gia giật mạnh, đám cấp cao cũng sửng sốt.
"Tờ chi phiếu ba chục triệu tệ này cũng xé luôn đi, dù sao mọi người cũng không nhận." Tề Đẳng Nhàn tiếp tục cười nói.
"Từ từ!" Kiều lão gia vội vàng đứng dậy.
"Soạt!"
Mọi người nhìn thấy, một tờ giấy trên tay Tề Đẳng Nhàn bị xé nát.
Ai ai cũng vừa ngạc nhiên vừa tức giận, không ngờ, chi phiếu ba chục triệu tệ mà Tề Đẳng Nhàn nói xé là xé!
Kiều lão gia cũng tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, phẫn nộ nói "Anh...... Anh đem ba chục triệu tệ của tập đoàn Kiều thị xé rồi?"
"Haha, xé một tờ giấy trắng mà thôi, chi phiếu vẫn còn ở đây. Nhưng mà, nếu có người tiếp tục ăn quỵt, vậy thì tôi không chắc có thật sự xé nó không đâu?"
Kiều lão gia trầm giọng nói "Thu Mộng, còn không trông coi chồng của con đi?
Kiều Thu Mộng lúc này cũng vô cùng tức giận, trực tiếp coi như không nghe thấy gì.
Đều là người một nhà, dựa vào đâu người nào cũng chỉ bắt nạt mình?
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, nói "Vậy tôi xé thật đấy nhá, đến lúc đấy các người đến tìm Lâm Vãn Thu mà giải thích."
Nói xong câu này, hắn thật sự định xé tờ chi phiếu ba chục triệu tệ.
"Đừng đừng đừng, cháu rể, có gì từ từ nói." Kiều lão gia thay đổi sắc mặt, cười hiền lành nói, giọng điệu vô cùng ôn hòa.
"Hả, lão gia, ông nói phải làm sao, có người muốn ăn quỵt, tôi giữ lại cũng không có ích gì!" Tề Đằng Nhàn tỏ ra khó xử nói.
Kiều lão gia giận mà không thể nói ra, nhưng vẫn cười nói "Ai dám ăn quỵt? Vừa rồi mọi người đều nghe rõ ràng, không ai dám ăn quỵt ở trước mặt ta!"
Kiều Thanh Vũ vội vàng nói "Ông nội!"
"Câm mồm!" Kiều lão gia quát mắng nói "Làm sai thì phải chịu, nhận cược thì phải chấp nhận thất bại. Kiều Thanh Vũ, lập tức thực hiện lời hứa hẹn của cháu đi!"
Kiều Thanh Vũ bị Kiều lão gia quát liền tỏ ra vô cùng tủi thân, cả mặt đều đỏ bừng lên.
Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tờ chi phiếu trên tay, ý nói Kiều Thanh Vũ mau lên.
"Nếu như cô ta không làm được, vậy thì để cô ta nhanh chóng từ chức nhường chỗ cho người tài!"