Kiều Thu Mộng cũng không khỏi ngây ra, lúc trước Tề Đẳng Nhàn từng nói hắn đảm nhiệm chức phó trưởng phòng ở tập đoàn Hướng Thị, nhưng không ai tin.
Lúc này, thấy hắn ở trước mặt Trịnh Quang Minh lấy ra thẻ công tác, cô ta hoảng hốt, đảo mắt nhìn quá, thế mà lại là thật…
Trịnh Quang Minh cũng thấy được thẻ công tác của Tề Đẳng Nhàn, sau khi xem xong, gã nhếch miệng cười nhạo, càng thêm khinh thường.
“Ha ha, ha ha ha!”
Trịnh Quang Minh làm càn cười to, thậm chí còn chỉ tay vào Tề Đẳng Nhàn lắc đầu mắng “Phế vật!”
“Tao còn tưởng mày là phó trường phòng của bộ phận nào ghê gớm lắm, thì ra là bộ phận an ninh? Nói trắng ra thì không phải là trùm bọn bảo vệ sao?”
“Một phó trưởng phòng bộ phận an ninh mà cũng dám ra oai trước trưởng phòng phòng dự án như tao sao?”
“Còn muốn liên hệ Hướng Đông Tinh đuổi việc tao?”
“Ai cho mày dũng khí để nói ra những lời đó? Lương Tĩnh Như sao?”
“Thật là buồn cười, được làm quan nhỏ rồi không biết mình nặng bao nhiêu đúng không?”
Trịnh Quang Minh còn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn thuộc bộ môn quan trọng, có thể ảnh hướng đến quyết định của Hướng Đông Tinh. Không ngờ chỉ là một phó trường phòng bộ phận an ninh nhỏ bé, nói trắng ra thì chỉ là thủ lĩnh đám bảo vệ mà thôi.
Kiều Thu Mộng cũng không khỏi nhẹ nhàng véo Tề Đẳng Nhàn một cái. Tuy không biết làm thế nào mà hắn có thể một bước lên mây được làm việc ở tập đoàn Hướng thị, nhưng một phó trưởng phòng bộ phận an ninh đi đắc tội một vị trưởng phòng trọng yếu như phòng dự án, thì rõ ràng đây là hành động không lý trí!
Cô ta không hy vọng chuyện này bị làm lớn, hơn nữa, cũng không muốn thấy Tề Đẳng Nhàn đánh mất phần công tác không dễ kiếm được này.
“Trịnh Quang Minh, hành vi của ông đã làm hỏng danh tiếng của tập đoàn Hướng thị, hơn nữa còn vũ nhục vợ tôi. Nhưng dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội.”
“Bây giờ ông quỳ xuống, thành thật dập đầu bà cái thật vang xin lỗi vợ tôi, sau đó lấy ra ít nhất ba hạng mục giao cho tập đoàn Kiều thị thì chuyện hôm nay, tôi có thể bỏ qua!”
“Nếu không, ông tự gánh hậu quả đi.”
Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý Kiều Thu Mộng nhắc nhở, ngược lại còn tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
Trịnh Quang Minh ngẩn người, sau đó tiếp tục cười lớn, nói “Uy hiếp tao? Một thằng bảo vệ thối như mày mà dám uy hiếp tao?”
“Tao là trưởng phòng phòng dự án, cần phải xin lỗi vợ thằng bảo vệ? Mày đang làm trò hề cho tao đấy hả?”
“Mày đưa vợ mày đến nhà tao, để tao thoải mái ngủ vài ngài, nói không chừng tao có thể nói tốt cho mày vài câu, điều mày sang bộ phận khác vớt chút tiền lương đấy.”
Tề Đẳng Nhàn lạnh mặt không nói gì, kiên nhẫn đã bị tiêu hao gần hết.
Trịnh Quang Minh cười nhạo nói “Kiều Thu Mộng, lại đây, ngồi chỗ này!”
Vừa nói, gã đưa tay vỗ đù phải của mình, ý bảo Kiều Thu Mộng ngồi lên đùi gã.
“Nếu không đừng trách tôi vận dụng thủ đoạn, trực tiếp đuổi chồng cô ra khỏi tập đoàn Hướng thị!” Trịnh Quang Minh nói.
Từ sau khi Tề Đẳng Nhàn đưa ra thẻ công tác, gã càng thêm không kiêng nể gì.
Tề Đẳng Nhàn nheo mắt, nói “Có lẽ trưởng phòng Trịnh không biết, mảnh đất Tân thế kỷ là do tôi giúp Hướng tổng giành được? Ông xác định không xin lỗi mà tiếp tục khiêu khích sao?”
Trịnh Quang Minh trực tiếp giơ ngón giữa với Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói “Đừng tưởng rằng tao không biết, mảnh đất Tân thế kỷ đấy, là do trưởng phòng bộ phận an ninh chúng mày – Thương Quân giành được từ tay tập đoàn Hổ Môn. Mày thật đúng là không biết xấu hổ, loại chuyện này tất cả mọi người trong công ty đều biết, đến trong miệng may lại thành công lao của mày? Thật là buồn cười!”
“Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của mày, có tài đức gì mà có thể đoạt miếng ăn từ tập đoàn Hổ Môn chứ?”
“Giờ mày chỉ có một lựa chọn duy nhất, từ nơi này bò ra ngoài, sau đó để vợ mày ngoan ngoãn hầu hạ tao.”
“Đây là chút thương hại cuối cùng tao dành cho mày.”
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn càng thêm lạnh lẽo, trực tiếp nắm lấy ngón giữa của Trịnh Quang Minh, lạnh nhạt nói “Tuy tôi nghèo kiết hủ lậu nhưng vẫn có thể cho ông biết, tôn trọng người khác, là đạo đức cơ bản của con người.”
Trịnh Quang Minh đau đến nhe răng, gào lên “Thằng chó, mày mau buông tao ra!”
“Tao nói cho mày biết, hôm nay trưởng phòng bộ phận an ninh của mày cũng ăn cơm ở nhà hàng này!”
“Nếu mày dám đánh tao, tao sẽ lập tức gọi điện cho anh ta đến trừng trị mày…”
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, ngón tay dùng sức, một tiếng ‘rắc’ giòn vang vang lên, Trịnh Quang Minh hét lên như heo bị chọc tiết, đau đến mức từ trên ghế ngã xuống đất.
“Tề Đẳng Nhàn, anh quá xúc động!” Kiều Thu Mộng hoảng sợ, quả nhiên vẫn xảy ra chuyện. Tề Đẳng Nhàn người này, luôn quản không được tay của mình, suốt ngày thô lỗ động tý là đánh người.
“Xúc động? Nếu ông ta không xin lỗi thì tôi sẽ cho ông ta biết những lời ông ta nói ngu xuẩn cỡ nào.” Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt không đổi sắc, nói.
Trịnh Quang Minh vội lấy điện thoại ra, quát “Mày chờ đấy, tao sẽ gọi trưởng phòng của mày đến đây!”
Dứt lời, ông ta trực tiếp gọi cho Thương Quân, hét lớn qua điện thoại “Trưởng phòng Thương, anh lập tức đến đây cho tôi, phó trưởng phòng bộ môn các anh bẻ gãy ngón tay của tôi rồi!”
Thương Quân nghe vậy thì không khỏi sững sờ, sao Tề Đẳng Nhàn lại xảy ra xung đột với Trịnh Quang Minh vậy? Lại còn bẻ gãy ngón tay người ta nữa?
Trịnh Quang Minh chính là anh họ của Hướng Đông Tinh đấy, nếu chuyện này náo loạn đến chỗ Hướng Đông Tinh thì bộ phận an nhinh không phải đều sẽ phải gánh tội cùng Tề Đẳng Nhàn sao?
“Chậc… Trưởng phòng Thương luôn nhìn tên này không vừa mắt, lúc này phỏng chừng sẽ đánh hắn một trận. Chúng ta đứng một bên xem kịch đi!”