Truyện Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full) : chương 104: bế quan tu luyện
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
-
KK Cố Hương
Chương 104: Bế quan tu luyện
Sắc mặt Tần Dương chìm như nước, ở trong đại sảnh trở nên trầm tư. Một đám thế lực dòng chính của hắn, toàn bộ hai mặt nhìn nhau, thấp giọng nghị luận không ngớt.
Lý Vân Tiêu cùng Cổ Vinh còn ở trong Thuật Luyện Sư Công Hội căng thẳng bế quan.
– Đây là viên thứ hai mươi đi!
Cổ Vinh xoa xoa mồ hôi trán, từ trong lò luyện đan lấy ra một viên thuốc màu nhũ bạch. Trên mặt hắn tuy rằng khô bạch như lạc diệp, nhưng trong đôi mắt lại là thần quang lấp loé, vui vẻ không thôi.
– Hừm, ăn một viên Tư Hồn Đan, sau đó lại tiếp tục.
Lý Vân Tiêu ngồi ngay ngắn ở trong trận pháp, nhắm mắt nhẹ giọng nói:
– Lấy tới một viên Thiên Điểu Đan.
– Vâng!
Cổ Vinh lên tiếng trả lời, đi tới trước một tấm bàn dài, đem đan dược mình vừa luyện chế để vào trong một hộp ngọc, bên trong đã nằm một đống đan dược giống như đúc, nội tâm Cổ Vinh trở nên vạn phần phức tạp.
Những đan dược này gọi là Huyền Hỏa Đan, chính là đan dược cấp hai hàng thật đúng giá, không phải Thuật Luyện Sư cấp hai là không thể luyện chế. Nhưng mình dưới sự chỉ điểm của Lý Vân Tiêu, dĩ nhiên dễ như ăn cháo luyện chế ra, không chỉ như vậy, hơn nữa còn như dây chuyền sản xuất từng viên từng viên sản xuất đi ra.
Bàn tay hắn mò vào trong hai hộp ngọc khác, vơ vét một hồi, phân biệt mò ra một viên đan dược màu xanh lục cùng một viên màu vàng nhạt, sau khi lấy ra liền nhíu mày.
– Vân thiếu, Tư Hồn Đan chỉ còn lại một hạt, Thiên Điểu Đan cũng còn lại không nhiều.
Lý Vân Tiêu vẫn như cũ nhắm mắt, chậm rãi nói:
– Chờ ăn vào Tư Hồn Đan này, sau khi khôi phục hồn lực, ngươi trước tiên luyện ra một lò Tư Hồn Đan, dừng luyện chế Huyền Hỏa Đan, lại giúp ta luyện chút Thiên Điểu Đan.
– Ta, ta, ta luyện chế Tư Hồn Đan cùng Thiên Điểu Đan?
Thân thể Cổ Vinh chấn động, kích động nói:
– Vân thiếu, ngươi, ngươi muốn đem đan phương của Tư Hồn Đan cùng Thiên Điểu Đan truyền cho ta?
Lý Vân Tiêu hơi khẽ cau mày, lúc này mới giương đôi mắt, tiện tay ném ra một tấm đan phương, lạnh lùng nói:
– Theo ta lâu như vậy, làm sao ngươi còn như một người mới? Này chỉ là đan dược cấp thấp mà thôi, cũng chính là hàng vỉa hè, kích động cái gì? Không bình tĩnh như thế!
Cổ Vinh vội vã chạy tới nhặt lên đan phương ở trên đất, kích động đến cả người run cầm cập, vẫn không có ăn vào Tư Hồn Đan, thật giống như đã hoàn toàn khôi phục. Hắn không dám lên tiếng nữa, chỉ lo lần thứ hai bị mắng. Tuy rằng bị mắng cũng không phải chuyện xấu gì.
Tư Hồn Đan này tuyệt không phải là hàng vỉa hè gì, mà là một loại sản phẩm thăng cấp của Dưỡng Hồn Đan cấp một, là đan dược cấp hai, nhưng so với một ít Đan dược dưỡng hồn cấp hai còn muốn lợi hại. Dĩ vãng sau khi hồn lực của Cổ Vinh hao hết, dùng Đan dược cấp hai khác, ít nhất cũng phải ba ngày mới có thể khôi phục như cũ. Hiện tại uống loại Tư Hồn Đan này, lại chỉ cần một ngày thời gian!
Đây tuyệt đối là một tình huống kinh người, tương đương với đem hiệu suất của Thuật Luyện Sư tăng cao gấp ba! Cộng thêm hiệu quả rèn luyện đối với hồn lực, cũng trực tiếp đề cao ba lần! Nếu truyền đi, đừng nói quanh thân đều là Thuật Luyện Sư Công Hội cấp năm, sợ là Thuật Luyện Sư Công Hội cấp bốn của Hỏa Ô đế quốc cũng sẽ phái người đến đòi hỏi. Không cẩn thận còn có thể chọc họa sát thân.
Còn có Thiên Điểu Đan này, cũng không phải tồn tại đơn giản. Căn cứ lời giải thích của Lý Vân Tiêu, là đan dược võ giả bình thường dùng tăng cao thực lực, tuy rằng vị rất tốt, sau khi ăn cực kỳ thoải mái, nhưng dựa vào đan dược tăng lên sức mạnh trước sau sẽ tồn tại mầm họa. Mà loại Thiên Điểu Đan này không phải đan dược tăng cao thực lực phổ thông, mà là một loại đan dược mang theo độc tính kích thích thân thể.
Nó không phải thông qua bản thân ẩn chứa sức mạnh cho võ giả hấp thu, mà là thông qua ôn hòa kích thích, không ngừng kích phát tiềm năng trong cơ thể, đạt đến kỳ hiệu để thân thể cùng kinh mạch cùng rèn luyện. Khuyết điểm chính là vị cực tệ, sau khi ăn vào cả người đâm nhói, giống như ngàn điểu mổ thân.
Nhưng người theo đuổi võ đạo, cái nào không phải loại cực kỳ cứng cỏi, điểm ấy đau khổ lại được cho là cái gì.
Lý Vân Tiêu dùng viên Thiên Điểu Đan cuối cùng, tiếp tục ngồi xếp bằng ở trong trận pháp tu luyện. Toàn bộ chuyện luyện đan, trên căn bản đều là Cổ Vinh thao tác. Tuy rằng mệt gần chết, nhưng nội tâm Cổ Vinh so với cái gì đều muốn hài lòng, hận không thể cả đời luyện chế xuống như vậy.
Sau khi hắn ăn vào Tư Hồn Đan, cũng ngồi ở đối diện Lý Vân Tiêu, bắt đầu tư dưỡng hồn phách của mình, chỉ cảm thấy từng luồng từng luồng tâm ý mát mẻ chảy vào Linh Đài, thoải mái thích ý không nói ra được. Hơn nữa lần tốc độ khôi phục này, tựa hồ so với dĩ vãng còn nhanh hơn không ít, linh hồn chi hỏa tựa hồ hơi có xao động lên.
– Đây là…
Cổ Vinh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, dĩ nhiên là điềm báo trước muốn xung kích cấp hai!
Lúc trước một lần xung kích cấp hai bị cắt đứt, để hắn dị thường thất vọng, nhưng lần đó là vì lĩnh ngộ Thuật Luyện chi đạo, không hiểu ra sao tự nhiên cảm ngộ đến bình cảnh cấp hai, từ đó gợi ra xung kích. Hắn cũng biết chỉ là một lần gặp may đúng dịp, dựa vào hồn lực ngay lúc đó căn bản không thể vượt qua, thế nhưng nhiều lần chìm đắm ở trong loại trạng thái kia, liền thêm một phần kinh nghiệm cùng cảm ngộ, đối với sau này xung kích có chỗ tốt cực lớn.
Nhưng lúc này mới bao lâu? Làm sao sẽ lần thứ hai xung kích?
Nội tâm Cổ Vinh có chút phát mộng, nhưng không dám khinh thường, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí vận chuyển Luyện Hồn Thuật mà Lý Vân Tiêu dạy hắn, đem hồn lực của mình chậm rãi ngưng tụ ở trong óc, cảm thụ linh hồn chi hỏa rung động.
Loại tiết tấu run rẩy kia càng ngày càng mạnh, kéo sinh mệnh bước đi, hỏa diễm linh hồn muốn xông ra gông xiềng, tiến vào một thiên địa hoàn toàn mới.
Trong lòng Cổ Vinh kinh hoảng, tình huống linh hồn chi hỏa bạo ngược này hắn chưa từng trải qua, nhưng ở trong bút ký của không ít Thuật Luyện đại sư đã nghe miêu tả, là một loại bão táp linh hồn cực kỳ lợi hại, nhẹ thì linh hồn bị thương, nặng thì ý thức hải tách ra, triệt để mất đi ý thức, trở thành người sống đời thực vật.
Danh Sách Chương: