Truyện Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full) : chương 2382: hiến tế

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Chương 2382: Hiến tế
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Kim Tháp lưu chuyển, một quang mang bắn ra, ở trước tháp hóa thành thân ảnh Đằng Quang, ngồi ngay ngắn ở trong hư không, phục sức đẹp đẽ quý giá, sắc mặt bình tĩnh.

– Khổ cực rồi.

Đằng Quang nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói.

Loan Quân Hạo khẽ cười nói:

– Chỉ là con kiến hôi, chộp tới không cần tốn nhiều sức, tại sao lại khổ. truyen bjyx

Đằng Quang hơi gật đầu một cái, nói:

– Ngươi đi xuống đi, hảo hảo dưỡng thương.

– Tổn thương?

Loan Quân Hạo sửng sốt một chút, lập tức vỗ ra bụi bậm trên người, cười nói:

– Chút cát bụi mà thôi, đích xác hao phí chút Nguyên lực, không coi vào đâu.

Sắc mặt Đằng Quang cổ quái, than thở:

– Ảo thuật thật mạnh, làm ta nhớ tới một vị bằng hữu đã khuất lúc trước.

Đồng tử của Loan Quân Hạo co rụt lại, sắc mặt có chút khó coi nói:

– Đằng Quang đại nhân, ngươi đang nói cái gì? Tại hạ ra sao? Có chút không rõ.

Đằng Quang nói:

– Ngươi có thể mang hắn về, không hạ sát thủ, coi như là cho ta mấy phần mặt mũi.

Loan Quân Hạo khẽ cười nói:

– Mặt mũi của Đại nhân ta tự nhiên phải cho, chỉ không biết bắt Lý Vân Tiêu này có ích lợi gì?

Đằng Quang nói:

– Ta không phải nói chuyện với ngươi.

Sắc mặt Loan Quân Hạo biến đổi, trong lúc bất chợt có cảm giác xấu nảy lên toàn thân, chẳng biết tại sao loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.

Trên người hắn tuôn ra mồ hôi lạnh, thân thể trong lúc bất chợt bắt đầu run rẩy, mồ hôi hột như là đậu tương chảy xuống.

Trường sam bị mồ hôi làm ướt đẫm, không chỉ mồ hôi, còn kèm theo huyết thủy, trong khoảnh khắc khắp người là huyết

– Chuyện gì xảy ra?

Cả người hắn đại chấn, thất thanh nói:

– Ảo giác, lẽ nào ta lại trúng Ảo thuật?

Thanh âm thản nhiên của Lý Vân Tiêu truyền đến, nói:

– Cũng không tính là cho ngươi mặt mũi, lấy Ảo thuật của ta, muốn mê hắn rất dễ, nhưng muốn giết hắn vẫn có chút khó khăn.

Loan Quân Hạo hít một ngụm lãnh khí, trong nháy mắt như rơi vào hầm băng, mạnh mẽ xoay đầu lại, chỉ thấy Lý Vân Tiêu không có bị thương chút nào, lạnh nhạt đứng ở đó, khóe miệng hàm chứa một tia tiếu ý nói không rõ.

– Làm sao có thể.

Trong nháy mắt Loan Quân Hạo đầu sung huyết não, hai tròng mắt tuôn ra vô số tơ máu, gào thét nói:

– Tuyệt đối không thể.

Lý Vân Tiêu như cười như không nhìn hắn, nói:

– Đại nhân mới vừa hỏi ta có thoải mái không, bây giờ mới biết thoải mái chính là ngươi a.

Phốc.

Vết thương trên người Loan Quân Hạo không nghiêm trọng lắm, nhưng tinh thần đả kích lại cực lớn, xấu hổ và giận dữ cộng lại, làm hắn phun ra một ngụm lão huyết, sắc mặt xám trắng.

Trong mắt Đằng Quang bắn ra quang mang, khen:

– Có thể làm cho Cửu Tinh đỉnh phong Vũ Đế rơi vào huyễn cảnh mà không tự biết, Ảo thuật của các hạ ở toàn bộ thiên hạ cũng có thể đứng vào trước mười.

– Nga? Chỉ là trước mười, chín người khác là ai?

Lý Vân Tiêu giương mày, tựa hồ có chút không phục.

Đằng Quang cười nói:

– Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng không nên khinh thường anh hùng trong thiên hạ.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ngươi cũng muốn nói cho ta biết độ cao của bầu trời này sao?

Ánh mắt của Đằng Quang ngưng lại, ung dung nói:

– Lẽ nào ta không đủ tư cách sao?

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, không sợ hãi chút nào nhìn hắn nói:

– Ngươi có khả năng thử xem.

– Đại nhân, Đằng Quang đại nhân, để cho ta thu thập hắn đi.

Loan Quân Hạo tê thanh nói, bộ dáng kia như đã nổi điên, Nguyên lực mênh mông không ngừng từ trong cơ thể tuôn ra, như muốn tẩu hỏa nhập ma.

Đằng Quang nói:

– Thắng bại là chuyện thường của binh gia, ngươi không cần lưu ý như vậy. Ảo thuật của hắn có thể mê hoặc ngươi, cũng là mượn Thái Hư huyễn điện lực, bằng không mặc dù có thể mê hoặc ngươi nhất thời, cũng tuyệt không cách nào để cho ngươi hãm trong đó. Nhưng vì mượn dùng Huyễn Lực, hắn muốn giết ngươi sẽ rất khó.

Đằng Quang dừng một chút, lại nói:

– Thiên phú của hắn đích xác hơn xa ngươi, ngươi ở trong điện của ta tìm hiểu mấy ngày, còn không bằng hắn cảm ngộ mấy canh giờ.

– A a… ta mặc kệ, ta nhất định phải giết hắn.

Khuôn mặt của Loan Quân Hạo vặn vẹo lợi hại, ngũ quan như chen thành một khối, dung mạo hoàn toàn sai lệch.

Đằng Quang nói:

– Ngươi không giết được hắn, chỉ có thể lãng phí thời gian mà thôi.

Hắn lăng không bấm tay bắn ra, một đạo quang mang trực tiếp bắn vào trong cơ thể Loan Quân Hạo, dáng vẻ cuồng bạo kia mới dần dần bị áp chế.

Loan Quân Hạo dần dần khôi phục lý trí, oán độc nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.

Đằng Quang không để ý tới hắn nữa, mà là hướng Lý Vân Tiêu nói:

– Ngươi có nguyện làm đệ tử của ta không? Thái Hư Huyễn Đạo trước mắt này, ta có khả năng truyền thụ cho ngươi.

Loan Quân Hạo nghe vậy, thần sắc oán độc càng sâu, khuôn mặt âm trầm như muốn chảy nước.

Lý Vân Tiêu nói:

– Thái Hư Huyễn Đạo không tệ, nhưng bầu trời quá thấp, không thích hợp ta.

Thân thể Đằng Quang chấn động, quát:

– Ngông cuồng.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ngươi kêu ta đến chính là vì nói cái này? Đằng Quang, Thái Hư huyễn cảnh này vốn là bản mệnh chi trận của ngươi, lúc trước ta còn tưởng rằng ngươi sắp chết. Hiện tại xem ra vẫn bình yên vô sự, chẳng lẽ ngươi không dự định thu trận, mà muốn nó tiếp tục diễn biến xuống?

Trong mắt Đằng Quang lộ ra kinh sợ, ngạc nhiên nói:

– Ngươi là ai?

Lý Vân Tiêu nói:

– Đừng hỏi ta là ai, nếu tùy ý trận này diễn biến xuống, sợ là ai cũng không thoát, bao quát chính ngươi, ngươi muốn lấy thân tuẫn đạo sao?

Đằng Quang chớp mắt cười nói:

– Ngươi đã thông minh như vậy, còn hỏi ta làm gì?

– Tên điên.

Lý Vân Tiêu cười mắng, nói:

– Nhất định là vậy, nói như thế, ta còn phải ra tay giết ngươi a.

Đằng Quang cũng cười nói:

– Ngươi đối với trận này có hiểu biết, thì nên minh bạch, ta vừa chết, ở đây lập tức sẽ biến thành Thái Hư sát trận, thắt cổ tất cả sinh linh.

Lý Vân Tiêu nói:

– Không giết, một khi thực sự từ hư hóa thực, Thái Hư huyễn cảnh này tự thành một giới, sợ là mọi người sẽ không ra được. Mà giết ngươi chí ít còn có hi vọng, ngươi cũng có thể nhìn thấy, chúng ta đều đứng chung một thuyền, Thái Hư sát trận của ngươi có thể vắt diệt Thánh Khí sao?

Đằng Quang gật đầu nói:

– Xác thực không có nắm chắc, vậy ngươi đến để giết ta sao?

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

– Giết không được, nhưng nếu ta không đoán sai, Kỳ Thắng Phong hẳn là bị ngươi trấn áp ở trong Phù Đồ tháp, ta cứu hắn ra vẫn có chút nắm chặc.

– Kỳ Thắng Phong?

Đằng Quang ngưng lại, sau đó sắc mặt đại biến, sợ hãi nói:

Lời này của hắn tựa hồ nói với Lý Vân Tiêu, hoặc như là nói với người trong tháp.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả KK Cố Hương.
Bạn có thể đọc truyện Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full) Chương 2382: Hiến tế được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close