Lý Vân Tiêu nhìn qua cá sấu đang trôi theo dòng nước, đột nhiên phía trước có điểm sáng hiện ra.
- Chẳng lẽ là lối ra?
Mấy người đều đại hỉ, vội vàng đuổi theo cá sấu.
Ánh sáng càng lúc càng lớn, thấy không rõ trong đó, nhưng hiển nhiên là thông đạo đi ra ngoài.
Oanh!
Một cơn gió lạnh thổi qua mọi người.
Nhiệt độ chung quanh hạ xuống thật nhanh, khung cảnh băng thiên tuyết địa hiện ra trước mặt.
- Cực bắc Tiểu Băng thiên!
Viên Cao Hàn hưng phấn kêu to lên.
Cả thế giới này bị màu bạc bao phủ, phấn trang ngọc thế, nó khoe sự mỹ lệ của mình ra giữa thiên địa.
Thiên Sơn điểu phi tận, vạn kính nhân tung diệt.
Mọi người vừa thở ra thì hơi thở biến thành sương trắng.
Lý Vân Tiêu thu hồi cá sấu, dùng nguyệt đồng tìm chung quanh, nói:
- Quả nhiên là tĩnh mịch, không có bất kỳ sinh khí nào cả, tìm băng tinh thế nào?
Viên Cao Hàn nói:
- Nếu là băng chi tinh phách, như vậy phải tìm nơi hàn khí ngưng tụ tới cực điểm, đó là nơi thai nghén tinh hoa, nơi này nhiều năm không người, trong phiến băng thiên tuyết địa này có lẽ có nhiều băng phách mới đúng.
Trong mắt của hắn lóe ra hào quang tham lam, liếm môi nói:
- Có thể thu toàn bộ.
Mục Chinh cũng đồng ý nói:
- Hắc hắc, tự nhiên không thể lãng phí.
Đột nhiên ánh mắt Lý Vân Tiêu trầm ngưng, nói:
- Mọi người có không phát hiện, nơi đây chính là thành trì sao?
Trong lòng mọi người chấn động, lúc này mới cẩn thận nhìn lại.
Dưới băng tuyết trắng xóa ở nơi này mơ hồ có thể thấy được không ít kiến trúc, hơn nữa quy mô thật lớn, thần thức bao phủ qua vẫn không phát hiện điểm cuối cùng, hiển nhiên là di chỉ.
- Cái này...
Mấy người đều là sửng sốt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mục Chinh đại nhân, Cao Hàn huynh, các ngươi có tin tức gì không?
Hai người đềà lắc đầu không thôi.
Viên Cao Hàn nói:
- Ta cũng chỉ tìm được địa đồ cổ năm đó trong điển tịch, về phần nơi này có người ở thì hoàn toàn không biết.
Mục Chinh nói:
- Hơn nữa nhìn quy mô cũng không nhỏ, nói không chừng đã từng là đại thành uy danh hiển hách đấy.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta quan sát rõ hình dạng thành trì là được, lại nghĩ biện pháp tìm kiếm băng tinh.
Viên Cao Hàn cũng nói:
- Đúng là, đã có thành trì, tự nhiên sẽ có người ở, có lẽ còn có bảo tàng ẩn nấp vô số năm chờ chúng ta đấy.
Mấy người nghe xong đều cảm thấy có đạo lý, lập tức cảm thấy nội tâm nóng lên.
Truyện Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full) : chương 2765: cương phong cự linh (2)
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
-
KK Cố Hương
Chương 2765: Cương phong cự linh (2)
Danh Sách Chương: