- Ngươi phản đồ này, chết!
Hắn đánh ra một quyền, cũng không phải tức giận đối phương làm phản đồ, mà là vì đối phương có cơ hội sống mà bản thân hắn không có.
Bách Chiến Thắng hừ lạnh một tiếng, hai tay lăng không một trảo, trước mặt xuất hiện hào quang, hai tay hợp lại và phản kích.
Ầm ầm!
Lực lượng khổng lồ nổ tung, Bách Chiến Thắng hơi lâm vào hạ phong, lui ra sau vài trăm bước, hắn bảo hộ toàn thân, đề phòng cảnh giác.
Thái Viên còn muốn động thủ, lại bị một yêu lực mạnh mẽ ngăn cản, lập tức sợ tới mức tỉnh táo lại, đứng trên không trung không dám lộn xộn.
Hoang nhìn chằm chằm vào Bách Chiến Thắng, nói:
- Ngươi biết dùng chìa khóa này mở phong ấn không?
Bách Chiến Thắng nói:
- Sẽ không, pháp bảo mở phong ấn nằm trong Thánh Vực, nhưng chìa khóa có nhiều biến hóa do ta nắm giữ.
Hoang nói:
- Vậy cũng được, giao rất nhiều biến hóa đó ra, ta cho ngươi còn sống.
Bách Chiến Thắng nói:
- Ta còn có yêu cầu quá đáng, trừ hai đại nhân tới từ Thánh Vực ra, những người còn lại đều là trưởng lão phủ Thiên Nhạc, hy vọng Yêu Hoàng đại nhân co thể buông tha bọn họ.
Phi Thành cả kinh tức giận:
- Bách Chiến Thắng ngươi...
Hoang cau mày nói:
- Các ngươi có nhiều người muốn sống như vậy, chẳng phải ta thiệt thòi hay sao?
Bách Chiến Thắng nói:
- Phủ Thiên Nhạc chỉ là một tiểu môn tiểu phái, đối với Yêu tộc mà nói hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp nào. Những năm gần đây này trông coi Ngũ Hà Sơn là do Thánh Vực yêu cầu, Yêu Hoàng đại nhân hoàn toàn không cần thiết làm khó chúng ta.
Hoang gật đầu nói:
- Tốt, chỉ cần ngươi có thể giúp ta mở phong ấn này ra, ta tha cho các ngươi khỏi chết.
Bách Chiến Thắng đại hỉ, nói:
- Đa tạ Yêu Hoàng đại nhân, ta nhất định nỗ lực hết sức!
Thái Viên giận dữ hét:
- Ngươi là phản đồ nhân tộc, chết không yên lành!
Bách Chiến Thắng lạnh lùng lui sang một bên, hừ nhẹ một tiếng.
Hoang đưa mắt nhìn qua hai người, mỉa mai nói:
- Hai vị này rất có cốt khí nha, là từ Thánh Vực tới?
Phi Thành đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
- Yêu Hoàng đại nhân thần thông cái thế, không cần phải quan tâm tới đám tiểu lâu la như chúng ta!
Thái Viên cũng nói:
- Đúng vậy, đại nhân hãy bỏ qua cho hai tiểu lâu la chúng ta đi!
Sắc mặt mọi người đen lại, trong mắt đầy thần sắc khinh miệt, thân là cường giả cửu tinh đỉnh phong Võ Đế, lại nói mình là lâu la, trong thiên hạ rằng cũng chỉ có hai người này mà thôi.
Người Phủ Thiên Nhạc nội tâm mắng thầm không dứt.
Ngay cả Hoang cũng sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Ngươi, hai người các ngươi không phải rất có cốt khí sao?
Phi Thành ngượng ngùng nói:
- Tuy có chút cốt khí, nhưng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, phải cải tiến mới hiểu chính đạo, bảo thủ chỉ tìm đường chết.
Hoang sờ đầu nói ra:
- Tuy hai người các ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ta thật sự không nghĩ ra lý do tha các ngươi, nên đi chết đi.
Giọng nói vừa dứt, hắn xuất hiện trước người Thái Viên, duỗi bàn tay ra bóp cổ đối phương.
Thái Viên hoảng hốt, lúc này muốn quay người đào tẩu, nhưng thân thể không động đậy, sau đó hắn cảm giác cổ họng của mình rất đau rồi triệt để mất đi tri giác.
Mà những người khác xem ra, cổ Thái Viên vỡ vụn, cả đầu bay ra ngoài.
Một gã cửu tinh đỉnh phong Võ Đế, bị bóp chết giống như con sâu cái kiến.
Truyện Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full) : chương 2910: oan ức (2)
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
-
KK Cố Hương
Chương 2910: Oan ức (2)
Danh Sách Chương: