Truyện Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full) : chương 3: trên lớp học
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
-
KK Cố Hương
Chương 3: Trên lớp học
– Bởi vì Thiên Tinh sa thuộc tính là thủy, có thể trung hoà thuộc tính hỏa của Xích Luyện Đồng, vì lẽ đó bỏ Thiên Tinh sa càng nhiều, đối với lực lượng hòa tan Diệu Kim liền càng kém.
– A!
Trong đôi mắt Lạc Vân Thường lập loè ánh sáng kích động.
– Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Chẳng trách ta cũng không thể thành công, vậy nên làm thế nào cho phải?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Rất đơn giản, đem Thiên Tinh sa coi là tạp chất, tinh luyện diệt trừ là có thể.
– A!
Lạc Vân Thường lại thốt lên một tiếng kinh ngạc.
– Sao ta lại đần như thế chứ! Chuyện đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra!
Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên những tính toán, từng hình ảnh luyện chế ở trong đầu lướt qua, cuối cùng tới điểm kết thúc. Ánh mắt của nàng nhất thời trở nên rộng rãi sáng sủa, trên mặt cũng toả ra ý cười hài lòng.
– Hả? Lý Vân Tiêu đâu?
Trong lòng nàng rất cảm kích, đồng thời cũng rất là khiếp sợ, công tử bột vẫn bị người cho rằng là phế vật, ở học thức thuật luyện lại muốn cao hơn nàng một bậc!
Có thiên phú thuật luyện mạnh như thế, tiền đồ so với tu luyện võ đạo càng thêm quang minh nhiều lắm, học sinh như vậy vẫn là rác rưởi sao?
Trong đầu nàng nhanh chóng lướt qua từng tí từng tí về quá khứ của Lý Vân Tiêu, âm thầm tự trách mình, thân là chủ nhiệm lớp, thậm chí ngay cả học sinh xuất sắc như vậy cũng không thể phát hiện.
– Hắn, hắn mới đi ra…
Một tên học sinh khúm núm nói, ánh mắt hắn nhìn Lạc Vân Thường trở nên quái dị lên.
– Hả?
Chân mày Lạc Vân Thường cau lại, cả giận nói:
– Trong lúc đi học lại không xin phép ta, trực tiếp ra ngoài là sao?
Người học sinh kia vội vàng thu về ánh mắt, ủy khuất nói:
– Không phải lão sư nói hắn trả lời đúng vấn đề, là có thể không tới khóa của ngươi sao, nếu như là ta, ta cũng sẽ đi.
Ầm!
Lạc Vân Thường một chưởng vỗ lên bục giảng bằng thép đúc, nhất thời đè ép ra một chưởng ấn, chấn động đến mức học sinh cả lớp giật mình, dồn dập bế khí không dám lên tiếng.
– Các ngươi ai nghe thấy ta nói như vậy?
Ánh mắt nàng như dao sắc, từ trên người từng học viên điểm qua, hết thảy người bị nàng đảo qua, cả người đều run một trận, sắc mặt trắng bệch, đem đầu lắc như trống bỏi.
– Không nói, không nói, là chúng ta nghe lầm rồi, Lạc lão sư xưa nay chưa từng nói lời này.
– Hừ!
Lạc Vân Thường lạnh giọng một tiếng.
– Tan học! Các ngươi nói cho Lý Vân Tiêu, khóa sau không nhìn thấy bóng hắn, thì ta sẽ để hắn đi phòng trọng lực gấp mười lần ở ba ngày!
– Ba ngày!
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Lạc Vân Thường đá bay cửa phòng học, đi về phương hướng Luyện kim đường, từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau.
– Này, các ngươi nói đây là tình huống thế nào a?
Đỗ Phong là cái thứ nhất mở miệng nói, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến trước mặt một học sinh.
– Lão đại, chuyện gì thế này?
– Hừ!
Học sinh này tên Lam Phi, tựa hồ là thống lĩnh đám người kia, bên người rất nhanh vây quanh một đống người, hắn hừ một tiếng nói:
– Ta nào biết, hình như tiểu tử Lý Vân Tiêu này hiểu không ít thuật luyện.
– Không thể nào?
Thượng Quan Tình trợn to mắt, thất thanh nói:
– Lẽ nào hắn là phế vật vũ luyện, nhưng lại là thiên tài thuật luyện? Vậy phải làm sao bây giờ?
Đùng!
Lam Phi trực tiếp nắm sách giáo khoa vỗ vào đầu hắn, cả giận nói:
– Cái gì chó má thiên tài, chỉ là xem nhiều vài cuốn sách mà thôi! Thiên phú của Thuật luyện sư yêu cầu so với luyện võ cao hơn nhiều lắm, hắn chỉ là một đống rác rưởi ngay cả mạch luân cũng không mở, có thể đi theo thuật luyện chi đạo sao?
– Lão đại nói phải a!
Mọi người dồn dập phụ họa nói, nhưng trong mắt lấp lóe bất định.
Lam Phi đem đám người Thượng Quan Tình kéo qua một bên, một đầu khác trong phòng học cũng có mấy người tụ hợp châu đầu ghé tai, hắn cười gằn một tiếng, tự mình lớn tiếng nói:
– Vừa nãy Lạc lão sư nói, ai cũng không được phép nói cho Lý Vân Tiêu, nếu tiết sau hắn có mặt, hừ!
Hắn hừ một tiếng, mấy người khác lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy ánh mắt của hắn đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, từng cái từng cái đều phẫn nộ cúi đầu.
Lam Phi dương dương tự đắc nói:
– Trần côn tử, Hàn phì trư, còn có Như Tuyết mấy người các ngươi, biết điều đừng làm chuyện xấu cho ta! Nếu tiết sau Lý Vân Tiêu đến, ta sẽs tìm các ngươi tính sổ!
Mấy người này đều là học sinh trong ngày thường cùng Lý Vân Tiêu có quan hệ tương đối gần, có thể nói là thế lực đối lập của Lam Phi.
Sắc mặt Tần Như Tuyết phát lạnh, nắm quả đấm nhỏ tức giận nói:
– Ta đang muốn đi nói đây, ngươi có thể làm gì ta? Ngươi có bản lĩnh động ta một chút thử xem!
Vèo!
Lam Phi giận dữ, trực tiếp từ chỗ ngồi dựng lên, nhanh chân đi đến trên bục giảng, đột nhiên trực quyền vung tới, “Đùng!” Một tiếng đánh vào trên hắc thiết, một quyền ấn nhợt nhạt xuất hiện trên bục giảng.
– Hắc thiết lưu ấn! Chẳng lẽ Lam Phi này mở ra bảy đạo mạch luân, ngưng tụ nguyên lực?
– Làm sao có khả năng! Mở ra bảy đạo mạch luân là có thể bước vào Nhất Nguyên cảnh giới, xưng là một tên Võ sĩ, hắn mới mười lăm tuổi a!
– Mặc dù không mở hoàn toàn, ta xem cũng gần như vậy rồi, Võ sĩ mười lăm tuổi, nước Thiên Thủy lại xuất hiện một vị thiên tài!
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Danh Sách Chương: