- Không bán.
- Không bán? Ha ha, tiểu tử, thứ này ngươi giữ lại vô dụng, nếu như ngươi ưa thích khôi lỗi, lão phu có thể cho ngươi mấy khôi lỗi lợi hại.
Tử Duệ tràn đầy tự tin, nói:
- Không chỉ có khôi lỗi, ngươi muốn thực hiện nguyện vọng gì thì có thể nói với ta, dùng năng lực của lão phu có thể thực hiện giúp ngươi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu sáng ngời, bộ dáng sùng bái, nói:
- Thật?
Tử Duệ tự tin vuốt vuốt chòm râu, cười nói:
- Đương nhiên!
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta muốn bước vào Thần cảnh.
Tử Duệ:
- ... , con mẹ ngươi, dám trêu chọc ta?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không có trêu chọc ngươi, ta là rất chân thành. Trừ phi có thể giúp ta bước vào Thần cảnh, nếu không khôi lỗi không bán.
- Hừ!
Tử Duệ vỗ án, một tay cầm Đinh Mão khôi lỗi trong tay, lạnh lùng nói:
- Khôi lỗi này ngươi bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Nhìn ra được Tử Duệ trưởng lão thật sự ưa thích thứ này, trước đừng kích động, chúng ta nên nói chuyện thật tốt. Ta cũng rất ưa thích khôi lỗi, trưởng lão có các loại tâm đắc gì cứ lấy ra chia xẻ.
Sắc mặt Tử Duệ lúc này khó coi, tâm đắc gì đó với mỗi thuật luyện sư chính là chí bảo, trên đường nghiên cứu thuật đạo, mỗi một bước đều đi thập phần gian khổ, không có người nào nguyện ý lấy tâm đắc của mình ra trao đổi, trừ phi là có thể tìm được chỗ tốt ngang nhau.
Lý Vân Tiêu nói:
- Trước đó là tâm đắc lĩnh ngộ của gia chủ Mục gia, tađã không giữ lại cho ngươi xem rồi.
Tử Duệ lạnh lùng nói:
- Những vật kia không phải ngươi lĩnh ngộ ra, đương nhiên cảm thấy không đáng tiễn, có thể tùy tiện cho người ta xem.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Nhưng mà Đinh Mão khôi lỗi là bị ta phát hiện, còn có ngọc giản cùng thời đại, dường như là chủ nhân khôi lỗi này lưu lại, tên là Mục Trần!
Hắn lấy ngọc giản khôi lỗi thuật của Mục Trần ra xoay xoay trên tay.
Sắc mặt Tử Duệ ngây ngốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọc giản này, với năng lực của hắn đương nhiên nhìn ra ngọc giản này niên đại đã lâu, hoàn toàn tương xứng với Đinh Mão khôi lỗi.
Hơn nữa hai chữ "Mục Trần"...
- Mục Trần?
Tử Duệ hét ầm lên, thất thanh nói:
- Gia chủ đời đầu tiên của Mục gia, khôi lỗi chân nhân Mục Trần trong truyền thuyết? Hắn lưu ngọc giản lại.
- Nhanh, nhanh cho ta xem.
Tử Duệ lao tới như hổ đói.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, hắn đứng nguyên tại chỗ, cũng không thấy hắn làm động tác, hào quang lóe lên, trực tiếp thuấn ra chỗ khác, Tử Duệ vồ hụt.
Truyện Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full) : chương 3001: tâm luyện khôi lỗi
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
-
KK Cố Hương
Chương 3001: Tâm luyện khôi lỗi
Danh Sách Chương: