- Toàn bộ đứng lại!
Hai người trừng đoàn người kéo đến, khí thế bộc phát ập đến.
Người đi đầu hơi biến sắc mặt nói:
- Hai người này là tồn tại hư cực, ta không đánh lại, trong các ngươi ai giải quyết?
Bàng Vân nhíu mày nói:
- Ngươi thậm chí không đánh laị thủ vệ mà còn muốn vào Phạn Yêu?
Người kia lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nói lúc này Phạn Yêu không được chứ không nói thủ vệ cũng bất lực. Nếu không phải các ngươi nhát như thế thì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh đã sớm nẳm trong túi mọi người.
Trác hét to một tiếng:
- Đám chuột nhắt chết tiệt, bằng vào các ngươi cũng xứng Lâm đại nhân ra tay sao? Hai chúng ta đủ rồi!
Lưỡi búa to huơ một cái chém tới.
Người dẫn đầu sớm cảnh giác, đạp thân pháp né thoát.
Lỗ Thông Tử trầm giọng nói:
- Đã đến bước này rồi không ai còn đường lui, lên!
Lỗ Thông Tử lật tay lấy một thứ ra, là Minh Luân mà Kỳ Thắng Phong để lại, vô cùng sắc bén, tỏa ra ánh sáng âm u.
Mấy người khác cũng quyết tâm, khí thế kinh thiên bùng nổ ập hướng Xán và Trác.
Giọng Lâm phát ra từ cung điện:
- Một đám tự tìm chết, để bọn họ vào đi.
Thanh âm không chút tình cảm khiến đám người nghe rùng mình, cực kỳ cảnh giác.
Xán và Trác liếc nhau, quay đầu lao vào cung điện.
Trong đại điện, tay Lý Vân Tiêu nâng một hộp ngọc dài, là Thiên Phượng Chân Vĩ Linh mà Lâm đưa cho. Dù chưa mở ra nhưng có thể cảm nhận được bên trong không tầm thường.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Lâm đại nhân khiến Xán và Trác lùi lại vào điện thì rắc rối rồi. Nhóm Lỗ Thông Tử hơn phân nửa có thể đoán được tình huống của đại nhân không ổn.
Quả cầu ánh sáng màu vàng trong đại điện liên tục nhấp nháy, Lâm lạnh nhạt nói:
- Tình huống của ta vốn không ổn, để nhóm Xán ở bên ngoài chỉ tăng thêm nguy hiểm cho bọn họ.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Nghe đại nhân nói như thế dường như có cách ứng đối?
Lâm nói:
- Không có.
Lý Vân Tiêu lật tay cất đi Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, lo lắng hỏi:
- Cái này . . . Vậy nên đối phó làm sao?
Lâm nói:
- Hết thảy tùy duyên, ta còn sức công kích một lần.
Tim mọi người đập nhanh, giật mình ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt Linh Mục Địch đau buồn trầm giọng nói:
- Đại nhân nói vậy là ý gì?
Lâm nói:
- Ta không còn nhiều thời gian, dùng hy sinh tuổi thọ trả giá phát huy ra sức mạnh tạo hóa cảnh đánh một kích. Bọn họ có thể tránh được hay không phải xem vận mệnh của chính họ.
Trong đại điện tràn ngập không khí đau buồn. Mọi người biết rõ sau một kích đó Lâm sẽ không còn tồn tại.
Lý Vân Tiêu nói:
- Làm ơn đừng buồn vậy không? Chúng ta hợp sức giết ra ngoài, tóm lại sẽ mở ra một con đường.
Linh Mục Địch nói:
- Lý Vân Tiêu nói không sai, bọn họ muốn giữ lại tất cả chúng ta là chuyện không thể nào.
Truyện Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full) : chương 3232: phong ba lại nổi lên
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
-
KK Cố Hương
Chương 3232: Phong ba lại nổi lên
Danh Sách Chương: