“Ngươi xuống dò đường đi.”
Bạch Cốt đàn chủ nhìn về phía Chu Khánh Diêm, ra lệnh lần nữa.
Lần này hắn không sai Tịch Thiên Dạ xuống cùng, chỉ gọi Chu Khánh Diêm xuống.
“Đệ tử tuân mệnh.”
Chu Khánh Diêm cung kính hành lễ, trong mắt của hắn không có một sự bất mãn hay ý nghĩa gì khác.
Những tu sĩ của Bích U sơn trang dồn dập yên lặng, không người nào dám nói cái gì, lúc này ai cũng nhìn ra được, đàn chủ đại nhân cùng Thiếu chủ không còn hòa hợp như trước kia nữa.
Tịch Thiên Dạ hứng thú nhìn qua, tên Bạch Cốt đàn chủ này, cũng là có chút ý tứ. Nếu hắn một lòng đưa Chu Khánh Diêm vào chỗ chết, Chu Khánh Diêm tiếp tục lưu lại Bích U sơn trang cũng sợ là không có cái kết cục gì tốt.
Hố sâu không thấy đáy, không nhìn thấy phía dưới có cái gì cả, tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Chu Khánh Diêm không có quá nhiều lưỡng lự, bò sát rìa hố trời, U Minh sát độc bị ngăn cách, ít nhất cho đến bây giờ cũng không có nguy hiểm gì.
Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ…
Thật lâu cũng không có hồi âm đến từ Chu Khánh Diêm, tựa hồ hắn đã chết ở trong hố trời, không có cách nào truyền tin tức ra.
Bạch Cốt đàn chủ hơi hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng như băng.
“Bạch Cốt đàn chủ, ngươi ở phía trên cực khổ chờ lâu như vậy, không sợ đồ nhi của ngươi đã lấy bảo vật của Thánh giả để lại rồi chạy ư.”
Tịch Thiên Dạ cợt nhả, cười như không cười.
“Hắn dám!”
Bạch Cốt đàn chủ lạnh lùng nói, rốt cục cũng không ngồi yên được nữa, phái người lần nữa xuống đó dò xét.
Rất nhanh, liền truyền đến tin tức, hố trời phía dưới cũng không có nguy hiểm gì.
Còn Chu Khánh Diêm, đã biến mất không thấy đâu nữa nữa.
“Có ý tứ, cũng có quyết đoán.”
Tịch Thiên Dạ cười cười, Chu Khánh Diêm quả nhiên không phải người phó thác số phận cho trời.
“Hắn đang muốn chết mà.” Bạch Cốt đàn chủ cười lạnh một tiếng.
Rất nhanh, các tu sĩ của Bích U sơn trang lần lượt bò xuống hố trời, có mặt nạ chống độc bảo hộ, trên đường đi cũng không có gặp được nguy hiểm gì.
“Ngươi cũng xuống.” Bạch Cốt đàn chủ lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ, hiển nhiên không có ý để hắn ở phía trên.
Hố trời sâu chừng sáu ngàn mét, càng xuống dưới càng rộng rãi hơn, lòng đất u ám không có một tia ánh sáng, tràn ngập sương độc, nếu không phải tu vi của đám người đều bất phàm, sợ là cái gì cũng nhìn không thấy.
Rất nhanh bọn hắn liền tới đến đáy hố, ở một cái cửa hang có một ánh sáng nho nhỏ, giống như đom đóm giữa trời khuya.
“Đó là cái gì.”
Trần Thuận Cương dường như phát hiện cái gì, ngạc nhiên nghi ngờ lên tiếng.
“Cổ thụ này thật lớn.”
“Tại sao ta cảm giác đây không phải là cây, mà là một cái sinh mạng thể.”
“Cái cây thật cổ quái, thế mà có thể ở trong môi trường có U Minh sát độc bao phủ mà sống sót, “
…
Bên trên hai vách đá dựng đứng của hố trời, có một cây cổ thu kỳ quái mọc ở trên, thân cây tối tăm, bài tiết ra chất lỏng đỏ sậm, giống như huyết dịch. Trên mặt của lá cây có các tia máu tỏa ra, giống như mạch máu.
Thùng thùng!
Một tiếng một tiếng trầm trọng chấn động trong bóng đêm vang lên, bên trong hắc thụ giống như có một trái tim đập thùng thùng ở bên trong.
Thanh âm kia rất là cổ quái, giống như ma âm lượn lờ, trong đầu đuổi đi không được, sử dụng hoang khí đều không thể ngăn trở được.
Vẻn vẹn nghe hai ba cái đã làm choáng váng đầu óc, tâm thần trở nên hỗn loạn, ngay cả mấy tên Tôn Giả đều một hồi đầu váng mắt hoa, sợ là không kiên trì được bao lâu.
“Đó là thứ gì, đồ vật thật quỷ dị.”
Bạch Cốt đàn chủ sắc mặt đột biến, sợ hãi nhìn gốc hắc thụ kia, cái âm thanh tim đập quỷ dị đó, hình như đang muốn hấp thu linh hồn của hắn.
Bên cạnh, đã có Thiên Cảnh cấp cao thủ chịu không được cái tiếng tim đập quỷ dị kia mà ngã trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, không ngừng co quắp. Một cái, hai cái… Trong chốc lát đã có ba bốn người ngã trên mặt đất.
“Nó gọi là Bất Tử Minh Thụ, thuộc về một loại sinh linh đặc thù, nhưng mà cái cây này đã chết rồi.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
“Bất Tử Minh Thụ!”
Bạch Cốt đàn chủ tự lẩm bẩm, trong đầu cố gắng suy nghĩ về những thứ mà mình biết được về các loại cây.
Nhưng mà không có. Trong cuộc sống thì hắn cũng coi là có kiến thức rộng rãi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua loại cây kỳ quái như vậy.
“Bất Tử Minh Thụ không thuộc về Nam Man Chi Địa.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hắn có trí Thiên Dạ Thánh Tổ, đối với Thế Giới Hồng Hoang biết rõ trong thế giới này cực hạn không phải Nam Man Chi Địa này.
Nam Man Chi Địa so với Thế Giới Hồng Hoang chỉ là một chỗ Man hoang vắng vẻ, nhỏ bé giống như một hạt bụi không đáng chú ý.
Mà Bất Tử Minh Thụ, sinh trưởng ở trong nước Cửu U, trời sinh chính là một dị chủng vô cùng đáng sợ, lẽ ra không nên xuất hiện ở Nam Man Chi Địa.
“Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao không chịu sự ảnh hưởng của âm thanh tim đập cổ quái đó.”
Bạch Cốt đàn chủ bỗng nhiên kịp phản ứng, con ngươi âm lãnh nhìn chằm chằm về phía Tịch Thiên Dạ, trong mắt sinh ra một tia đề phòng chưa từng có
Lúc này, hắn đã ý thức được, Tịch Thiên Dạ không hề đơn giản giống như bên ngoài vậy.
Người này chẳng những nhận biết cái cây thần bí Bất Tử Minh Thụ, mà lại còn không chịu sự ảnh hưởng của tiếng tim đập quỷ dị kia, đứng bình thản ở một chỗ.
Dù hắn là một tên Tôn Giả tầng bốn cũng không chịu được lực lượng quỷ dị kia, tu sĩ Thiên Cảnh càng là ngã xuống lần lượt, dựa vào cái gì mà tiểu gia hỏa Linh cảnh có thể chống cự được.
“Ta chính là ta, Tịch Thiên Dạ.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
“Ngươi có phải là có biện pháp chống lại tiếng tim đập quỷ dị này hay không.”
Bạch Cốt đàn chủ chăm chú nhìn Tịch Thiên Dạ. Hắn đã kiểm tra, người thiếu niên này tuyệt đối chỉ có Linh cảnh tu vi, theo lý thuyết không có khả năng chống cự lực lượng quỷ dị kia.
“Ta đã nói qua, các ngươi đừng đi tìm đường chết.”
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, hắn đã đoán ra sơ sơ tình huống ở nơi này. Cho dù không có U Minh sát độc xâm nhập, người của Bạch Cốt giáo tới nơi này chỉ có một con đường chết.
Biên: Khang_a_ca