Ánh kiếm thoáng hiện trên hư không, cắt nứt thiên địa, thanh khí lên cao, trọc khí giảm xuống, giống như đang khai thiên tích địa, chia cắt âm dương.
Đông!
Một tiếng vang nhỏ.
Thanh Chìm Cương Thánh kiếm trong tay Bạch Cốt đàn chủ lại gãy một lần nữa, đoạn kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng.
Đoạn kiếm bị đứt rất trơn nhẵn, ngay ngắn, giống như một trang giấy bị người khác lấy lợi khí chém qua.
Bạch Cốt đàn chủ ngơ ngác nhìn thanh Thánh kiếm bị gãy trong tay mình, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ đó là : Mình đang nằm mơ, nhất định đang nằm mơ.
Một vết máu ở trong mi tâm của Bạch Cốt đàn chủ lặng lẽ xuất hiện, đồng thời kéo dài xuống mũi, bờ môi, cằm…
Đầu đầy tơ máu, từ đầu đến chân, Bạch Cốt đàn chủ bị xẻ ra làm hai.
"Thánh kiếm! Thánh kiếm trong truyền thuyết, thật không cam tâm, ta không cam tâm a."
Bạch Cốt đàn chủ ngửa mặt lên trời rít gào, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng. Hắn không cam tâm là bản thân sẽ chết trên đường đi tìm kiếm bảo vật, và lại chết trong tay một tiểu tu sĩ mà hắn không để vào mắt, toàn bộ Lan Lăng quốc đều không có mấy cái thánh kiếm, thế mà hắn lại gặp được một thanh.
Thánh kiếm, đây mới thật sự là thánh kiếm.
Thanh Chìm Cương Thánh kiếm của hắn chỉ là một thanh ngụy Thánh kiếm mà thôi, so sánh với Thánh kiếm chân chính như trời với đất.
Khuôn mặt của Tịch Thiên Dạ không thay đổi đi tới trước mặt Chu Khánh Diêm, cũng không liếc mắt vũng máu của Bạch Cốt đàn chủ một cái, trong mắt hắn việc một tên Tôn Giả chết cùng một con giun dế chết đi cũng không có gì khác nhau.
Chu Khánh Diêm rung động nhìn một màn trước mắt,nữ nhân lạnh lùng xinh đẹp như tiên nữ kia lại kinh khủng như thế, một kiếm đã giết sư phụ hắn, mà thanh Chìm Cương Thánh kiếm lại bị chém đứt, đây rốt cuộc chính là tồn tại kinh khủng bực nào.
"Xách theo hắn đi, hắn trúng độc của Âm Minh hạt, đối với ngươi mà nói hẳn là không có gì khó."
Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn Hoa Nhất Nhiên, thản nhiên nói.
Hoa Nhất Nhiên có năm trăm năm thọ nguyên, tu đạo Luyện Đan, được tôn lên là Đan Đạo bán thánh, tạo nghệ của hắn trên đan đạo còn hơn cảnh giới võ đạo Đại tôn của hắn.
"Không có vấn đề."
Hoa Nhất Nhiên lập tức gật đầu, hắn chính là Đan Đạo bán thánh, chữa trị một chút độc của Âm Minh hạt rất dễ dàng, không nói chơi một chút nào.
Tịch Thiên Dạ gật gật đầu, việc có thủ hạ có điểm tốt chính là việc một ít chuyện nhỏ không cần chính bản thân mình phải đích thân làm.
. . .
Ba ngày sau, ở Trường Thương Thành.
Tịch Thiên Dạ mang theo mấy người Hoa Nhất Thiên lặng lẽ trở về tòa thành này, sự tình về cái “ Thánh giả mộ địa “ đã kết thúc, cái hố trời kia cũng bị Tịch Thiên Dạ dùng thánh trận phong cấm một lần nữa, ngoại nhân không cách nào tiến vào.
Ngoại trừ mấy người bọn hắn, không có ai biết nơi đó đã phát sinh ra chuyện gì.
Bích U sơn trang chính là một cứ điểm bí mật của Bạch Cốt giáo, đàn chủ cùng hai vị cao tầng chết đi, như rắn mất đầu, khẳng định sẽ khiến tổng bộ của Bạch Cốt giáo coi trọng việc này, chắc chắn sẽ phái người điều tra
Bạch Cốt giáo ở Nam Man Chi Địa chính là một quái vật khổng lồ, cả một quốc gia cũng chưa hẳn có thể rung chuyển được căn cơ, hiện tại Tịch Thiên Dạ chưa có khả năng đó, cho nên sự tình liên quan tới Bích U sơn trang, nhất định phải xử lý thích đáng.
Cũng may Chu Khánh Diêm là ái đồ của Bạch Cốt đàn chủ, ở Bích U sơn trang có uy tín rất cao, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, sau này sẽ có cách che giấu chuyện này.
Ngược lại bất kể như thế nào Tịch Thiên Dạ cũng sẽ không tiết lộ ra, người biết sự tồn tại của Tịch Thiên Dạ, ngoại trừ Chu Khánh Diêm, những người khác cũng đã chết sạch.
"Tịch Thiên Dạ, đã vài ngày không có nhìn thấy ngươi đi học, ngươi đã chạy đi đâu? Ngươi không biết lão sư đang rất lo lắng đó."
Cái sân nhỏ ở trước Ký Túc xá, Tịch Thiên Dạ bị một bóng hình xinh đẹp ngăn cản lại. Không ai khác, chính là U Lan Tư.
"U lão sư."
Đuôi lông mày của Tịch Thiên Dạ cau lại, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ và ngạc nhiên, nàng làm sao biết mình sẽ trở về vào lúc này, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
"Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi đừng có chạy lung tung nha."
U Lan Tư cười cười tiến lên phía trước, xoa đầu Tịch Thiên Dạ như trước đây, giống như một trưởng bối đang cưng chiều một vãn bối.
Tịch Thiên Dạ trong bản năng né tránh, lại lúng túng phát hiện ra là chính mình tránh không được bàn tay này. Nữ lão sư này của hắn có chút không đơn giản, chỉ là không biết mục đích của nàng là gì, có thân phận gì, tại sao lại đối đãi với mình khác với người thường như thế.
Trong đình viện, Cao Tùng Bách nhìn Tịch Thiên Dạ tỏ ra vẻ rất ghen tỵ, trong lòng cảm thấy không công bằng.
Tịch Thiên Dạ hắn chỉ là một tên phế vật mà thôi, dựa vào cái gì mà đạt được sự đặc biệt yêu mến của lão sư như thế, không có lí do nào để nàng làm như thế cả.
"Ngươi đã đột phá đến Linh cảnh , có thể tiến vào đến Linh cảnh ban tu luyện."
Ở Học Viện Trường Thương, cảnh giới khác biệc thì học sinh cũng học lớp khác biệt, không phải học thời gian dài là được lên cấp cao
Giống như Tịch Thiên Dạ lúc trước tu vi thủy chung vẫn là Phàm cảnh, cho nên hắn chỉ có thể ở Phàm cảnh ban ngây ngốc vài chục năm.
Đột phá đến Linh cảnh!
Cao Tùng Bách nghe vậy giật mình, nhìn về phía Tịch Thiên Dạ tỏ ra kinh ngạc.
Tên bạn cùng phòng của hắn có trình độ gì hắn đương nhiên biết rõ, làm sao có thể trong thời gian ngắn đột phá đến Linh cảnh được.
Trước đây hắn không phải chỉ có tu vi Phàm cảnh tầng ba thôi à.
Không đến một tháng đã đột phá đến Linh cảnh, cái đó làm sao có thể, trừ khi ăn linh đan diệu dược gì.
Nghĩ đến đây, Cao Tùng Bách liếc mắt nhìn U Lan Tư, khóe môi cong lên một vệt cười lạnh. Khẳng định là U Lan Tư lão sư thấy Tịch Thiên Dạ chậm chạp không tăng tu vi lên, âm thầm sử dụng linh đan diệu dược tăng cao tu vi của hắn.
Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc