“Hả? đây là…yêu khí? Ngươi cũng là yêu tộc à?” Lâm Tiêu đột nhiên kinh ngạc hỏi.
“Hả? ngươi có ý gì?” Ngạo Hưng nhíu mày.
Lâm Tiêu không trả lời mà chỉ giải phóng sức mạnh huyết mạch từ bên trong cơ thể ra.
Sau khi cảm nhận khí tức phát ra từ người thiếu niên thì Ngạo Hưng cảm thấy có gì đó không đúng. Cả người cảm thấy mờ mịt, ánh mắt tràn ngập sự chấn động, không dám tin và có chút vui sướng.
“Nguyên tổ đại nhân…Ngài, sao ngài lại biến thành bộ dạng này?” Ngạo Hưng cảm xúc vỡ oà, ánh mắt tôn kính lại thêm giọng nói cảm động.
“Hả? Nguyên tổ?” Lâm Tiêu chớp mắt.
Không phải là tôn thượng à? sao lại đổi cách gọi rồi.
Khi biết đối phương là yêu tộc hắn to gan thử một chút, sau khi có được huyết mạch tôn thượng này hắn cũng đã điều tra qua, sợ rằng vị tôn thượng này không phải là đến từ Huyền Thiên Giới.
Bây giờ lại được đối phương nhận ra khí tức thì Lâm Tiêu có thể khẳng định rằng. Tôn thượng này chắc chắn tới từ Tôn Hoàng Giới. Nhưng tại sao lại gọi là nguyên tổ?
Ngạo Hưng nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lâm Tiêu thì hơi nhíu mày, lúc này hắn mới nhớ ra nguyên nhân của mọi việc. Nguyên tổ đại nhân sợ là còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, cho nên trí nhớ vẫn còn bị phong ấn.
Muốn nguyên tổ đại nhân thực sự thức tỉnh hoàn toàn thì không thể ở Huyền Thiên giới lâu được. Đúng, chính là như vậy.
“Nguyên tổ đại nhân, ngài chưa nhớ ra hết mọi chuyện sao?” Ngạo Hưng dùng giọng điệu cẩn thận hỏi.
“ 30 nghìn năm trước ngài bị mười mấy đại năng truy giết, hai bên đồng quy vu tận, ngài dùng pháp đại thần thông sau khi lưu lại một tia tàn hồn thì dịch chuyển sang Huyền Thiên Giới.”
Hừ, bế cái đầu nhà ngươi.