Truyện Vân Điệp Xuyên Qua : chương 16
Vân Điệp Xuyên Qua
-
Tiểu Ngư
Chương 16
Vì thế để hoàn tất một câu khẩu quyết mất phải từ hai đến ba canh giờ. Đợi đến lúc hoàn thành câu thứ 9 thì bầu trời bên ngoài đã là một màu đen, Vân Điệp càng luyện càng say mê.
Thứ nhất, nàng cảm thấy mới lạ. Ngày trước xem tiểu thuyết bản thân cũng rất ao ước mang theo một đám sư đệ ra ngoài tung hoàng ngang dọc trong giang hồ để dương oai diễu vỏ
Thứ hai, nơi nào cũng sẽ cố kị kẻ mạnh, kính trọng người tài trí. Nàng tất nhiên sẽ không được liệt vào kẻ tài trí hơn người. vậy chỉ có thể để chính mình mạnh lên mới có thể tự bảo vệ bản thân
Thứ ba, đồ ngon đã dâng đến miệng chỉ có kẻ ngu mới không ăn
Mồ hôi thấm ướt y phục dính sát vào da thịt, ẩm ướt cộng thêm bụi bặm làm cơ thể dính dớp rất khó chịu. Nhưng bù lại thân thể khá thoải mái, di chuyển cũng nhẹ nhàng hơn. Vân Điệp cảm nhận được từng mạch máu đang chạy loạn trong người kích thích các giác quan trở nên nhạy bén. Nàng vốn là song hệ dị năng hệ tinh thần và lực lượng, hiện tại đã đột phá cấp 4. Là dị năng giả đương nhiên giác quan sẽ nhạy bén hơn người thường, sau khi luyện tập thuần thục 9 câu khẩu quyết của Kỳ Lân Bảo Điển thoạt nhìn sẽ không có tiến triển gì nhưng chính bản thân nàng đã cảm nhận được sự khác biệt của thân thể
Nghe tiếng thở đều đều vang lên trong phòng nàng mới nhớ đến Sở Hiên, xoay đầu nhìn người đang nằm trên giường ngon giấc nàng cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã bỏ rơi hắn cả một buổi sáng
Nhẹ nhàng bước xuống cầu thang Vân Điệp lấy từ không gian gạo và trứng. Trong lúc chờ cơm chín thì úp la hai quả trứng. Sau đó hâm nóng lại một số đồ hộp có sẵn. Thật ra trong không gian vẫn nuôi một số gia cầm, nhưng hiện tại nàng lười phải đi đồ sát bọn chúng chỉ muốn mau chóng lấp đầy bụng sau đó ngủ một giấc
Đột nhiên phía sau có người vòng tay ôm lấy chiếc eo mềm mại của nàng, Sở Hiên tựa cằm lên đỉnh đầu tiểu yêu tinh, giọng nói từ tính mang theo âm mũi khàn khàn vì mới tỉnh ngủ
"đói quá.. tiểu yêu tinh ta chờ nàng rất lâu" hắn ủy khuất lên án nàng
Nàng xoay người bặm môi ngước mắt rỏ ra nguy hiểm nhìn hắn: "sắp xong rồi... nhưng lần sau không được tùy tiện ôm ta nữa. Hiểu không?"
Mu bàn tay của Sở Hiên bị tiểu yêu tinh vỗ đến đỏ rần, buộc hắn phải thu lại móng vuốt, không cam lòng nhìn nàng chất vấn: "tại sao?"
Ha..! còn hỏi nàng tại sao đấy.
Hơ một tí là ôm ấp, sờ nắn, nàng với hắn cũng không phải là tình lữ gì đó. Những lần trước bất đắt dĩ hắn thừa dịp vô tình thuận thế ăn đậu hủ nàng không ít nha.
Được rồi, nàng thừa nhận bản thân cũng rất thích thú hưởng thụ sự cưng chiều của hắn, vui vẻ khi bị hắn trêu chọc. Khụ.. hơn nữa nàng cũng ăn đậu hủ hắn không ít hơn bao nhiêu. Nhưng nàng không muốn càng lún càng sâu, mối quan hệ mờ ám không rỏ ràng như vậy nàng không cần. Vì cảm xúc trong lòng kia xém chút nàng quên mất nơi này là cổ đại, nam nhân tam thê thứ thiếp là chuyện bình thường, huống hồ dung mạo như trích tiên kia sẽ thu hút bao nhiêu ong bướm đây.
"Sở thiếu gia, ta cũng không phải là gì của ngươi, những hành động ám muội như vậy không nên xảy ra. Chỉ có người ta yêu mới có thể..."
Sắc mặt của Sở Hiên thoáng chốc âm trầm, hàn khí quanh người toát ra lạnh lẽo "vậy người nàng yêu là ai?"
Sao hắn có thể quên chuyện này chứ, quá khứ của nàng thuộc về nơi khác. Nàng đã từng gần gũi với nam nhân nào, trải qua những ngày tháng vui vẻ, còn có nàng đã đồng cam cộng khổ với những ai. Quá khứ có khi nào đã phát sinh tình cảm với người khác. Trong phút chốc, đột nhiên hắn vô cùng giận dữ. Vì nếu nàng yêu thích người khác thì kẻ đó cũng không ở nơi này. Hắn cũng không thể giết chết hay phanh thây xẻ thịt tên đó
Tâm tình bị cuốn theo cảm xúc cuồng nộ trong lòng, vô thanh vô thức hơi thở của hắn mang theo sự nguy hiểm không kìm chế: "mau nói ta biết, nàng yêu ai"
Ngoại trừ lần đầu tiên gặp hắn dưới vực thì hiện tại tiểu yêu tinh mới thấy được bộ mặt âm trầm này của hắn. Vô cùng lãnh, như có như không toát ra khí chất vương giả, trời sinh quần lâm thiên hạ. Phải chăng nàng xuyên không gặp được vị vương gia hay thái tử gì đó trong truyền thuyết rồi. Ngàn lần đừng như nàng nghĩ nha
Tóc gáy sau ót đã dựng cả lên rồi, nhưng vấn đề này có quan trọng không chứ, bày ra vẻ mặt dọa người đó làm gì: "ta... không có yêu ai.."
Đuôi mắt Sở Hiên khẽ động, trong ánh mắt đã bớt đi một phần âm trầm
"không có yêu ai, vậy tại sao không cho ta ôm"
Hắn thế nhưng quay lại vấn đề cũ, mức độ biến thái thật cao siêu
May mắn lúc này mùi thơm của gạo tỏa ra để tiểu yêu tinh thoát được một kiếp
Nàng đẩy Sở Hiên ra đem cơm và đĩa thức ăn bước thật nhanh ra ngoài gian phòng phía trước
Sau khi yên vị, tiểu yêu tinh lấy hai cái bát từ trong không gian ra. Thế nhưng cái người ở phía sau không biết ăn nhầm cái gì bỏ ngoài tai tất cả những gì nàng nói lúc nãy, rất tự nhiên ôm nàng ngồi lên đùi hắn động tác lưu loát không cho cơ hội chống cự
"Ta với nàng dùng chung một bát"
Không đợi tiểu yêu tinh phản ứng, Sở Hiên xới cơm vào bát, múc một muỗng cơm kèm thức ăn đưa đến miệng nàng
"há miệng"
"ta... để ta xuống được không, ta tự ăn không phiền ngươi..." không dám nói hết câu tiểu yêu tinh nhìn ánh mắt nữa hăm dọa, nữa dụ dổ kia của hắn đành há miệng ngậm lấy muỗng cơm kia
Sở Hiên khóe mắt cong cong đắt ý tươi cười đưa tay vén đi tóc mái trước mặt nàng: "Ngoan"
Bên cạnh nàng hắn đã giấu đi sự ngang tàng vốn có, hôm nay vì nàng nói ra một câu kia đã kích thích bản tính ma quỷ ẩn trong xương cốt. May mắn nàng không có tình cảm với nam nhân nào, nếu không cảm giác muốn nghiền xương nát thịt mà lại không có người để hứng chịu thật làm hắn bứt rứt biết bao nhiêu
Vân Điệp ngồi trên đùi hắn mà nhấp nhõm không yên, sự thân mật này đúng là vượt quá mức tưởng tượng của nàng rồi.
Không phải hắn chê nàng nặng sao, hiện tại cân nặng dồn hết lên chân hắn rồi
Trên người nàng có phải hiện tại rất hôi không. Xấu hổ quá đi mất
Á.. sao hắn lại dùng cái muỗng cơm nàng mới vừa ăn chứ.
Đáng chết, sao nàng lại thấy ngọt ngào như vậy a. Lúc này mặt nàng có phải rất đỏ?
Nếu để tên biến thái này thấy được có phải hay không sẽ trêu chọc nàng một phen
Hai người tình chàng ý thiếp cứ ngươi một muỗng, ta một muỗng rất nhanh đã giải quyết xong bữa cơm.
Danh Sách Chương: