Truyện Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim : chương 19: truyền thống một nhà không thể đứt đoạn!

Trang chủ
Xuyên Không
Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim
Chương 19: Truyền thống một nhà không thể đứt đoạn!
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Tống Vân Hồi phân vân giữa đi đến cửa hàng mua và mua trên mạng, cuối cùng cậu quả quyết nằm im mặc kệ sự đời.

Mua trên mạng đi.

Tuy có thể sẽ chậm một chút, chỉ là lạnh mấy ngày mà thôi, không có gì to tát cả.

Vừa nghĩ như vậy, chuông điện thoại liền vang lên, cậu tiện tay ấn nhận, giọng nói của Tần Thư truyền tới.

"Đi dạo phố mua sắm không?"

Tần Tiểu Thư cũng biết nắm bắt thời điểm ghê.

Tống Vân Hồi đứng bật dậy, "Đi."

Quần áo trên người vẫn chưa thay, đúng lúc có thể trực tiếp ra ngoài.

Công việc rất tự nhiên bị hoãn lại, cậu đeo khẩu trang lên, lại lần nữa ra khỏi cửa.

Tần Thư đang đứng ở ven đường đợi cậu.

Lại là ghế lái phụ quen thuộc.

Lần này bọn họ đến một trung tâm mua sắm khác.

Lúc này đang là thời gian làm việc, người trong trung tâm mua sắm không tính là nhiều, nhưng cũng không thể nói là ít, Tống Vân Hồi tiện tay đè thấp vành mũ xuống, cụp mắt nhìn sơ đồ mặt phẳng của trung tâm mua sắm.

Cậu quay đầu hỏi Tần Thư: "Anh muốn mua gì thế?"

Tần Thư nói quần áo.

Sống lưng Tống Vân Hồi nháy mắt thẳng tắp.

Cậu híp mắt cười xấu xa, "Thật trùng hợp, tôi cũng thế."

Tần Thư nhìn hoodie màu hồng trên người đối phương.

Anh đại khái đã hiểu Tống Vân Hồi đang nghĩ gì.

Cửa hàng quần áo đều phân bố tập trung tại lầu ba, Tống Vân Hồi hưng phấn bừng bừng, thậm chí đi đường cũng như mang theo gió.

Mùa đông đã đến, chỉ là ở thành thị phía nam cái lạnh đến khá chậm, qua mấy ngày nữa nhiệt độ mới giảm mạnh, từ lúc vẫn tính là mát mẻ đến lúc bắt đầu kết băng chỉ mất vỏn vẹn một đêm.

Các cửa hàng quần áo rất rõ điều này nên trang phục mùa đông đã hoàn toàn được làm mới từ trong ra ngoài và từ trên xuống dưới.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm rất tinh mắt, nhìn thấy hai người bước vào hai mắt liền sáng rỡ, tha thiết đề cử quần áo.

Tống Vân Hồi có hơi tiếc nuối.

Mắt cậu quét qua một dãy quần áo, "Sao không có màu hồng vậy?"

Cậu đã hoàn toàn quên khuấy mất bản thân cũng cần mua quần áo, chỉ một lòng nghĩ đến việc lựa cho Tần Thư vài chiếc màu sắc khác nhau.

Môi Tần Thư nhếch lên một độ cong nhỏ bé đến mức gần như không thể nhìn thấy, "Vậy thật đáng tiếc."

Tống Vân Hồi quay đầu nhìn anh, vỗ cánh tay anh một cái, cảm thấy không đủ, sau khi thoáng suy tư một chút lại vỗ thêm cái nữa, "Anh tiếc nuối trông vui thật đấy."

Người hướng dẫn mua sắm đứng bên cạnh, nghiêng đầu ngăn ý cười.

Không có màu hồng, vậy chỉ có thể lựa màu khác thôi.

Tống Vân Hồi cực kỳ nghiêm túc tìm quần áo cho Tần Thư, Tần Thư vốn đi bên cạnh nhưng sau khi nhìn thấy một chiếc áo khoác màu trắng sữa, liền dừng bước.

Anh nhờ nhân viên hướng dẫn mua sắm lấy size phù hợp, nhìn Tống Vân Hồi nói: "Lấy theo size người cậu ấy là được."

Tống Vân Hồi không chú ý thấy ánh mắt của anh, vò vò tóc không bị mũ che, nghiêm túc tìm quần áo, ống tay áo màu hồng càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm lấy quần áo đưa cho Tần Thư.

Tần Thư nhận lấy, sau đó tiến lên phía trước hỏi Tống Vân Hồi:

"Thích cái này không?"

Tống Vân Hồi quay đầu, nhìn thấy một chiếc áo khoác màu trắng sữa.

Một chiếc áo khoác rất đẹp rất bắt mắt.

- -Nói cái gì mà thích hay không thích, dì Vi con đã mua cho là không tồi rồi.

- -Đừng chỉ lấy những thứ mà con thích, cái áo này của con nhìn không chín chắn chút nào, đổi cái khác.

Một vài ký ức vụn vặt lóe qua trong đầu, Tống Vân Hồi mặt không đổi sắc, cười đến mặt mày cong cong, "Thích."

Tần Thư quay đầu, "Vậy lấy cái này đi."

Nhân viên hướng dẫn mua sắm nhất thời vẫn chưa phản ứng lại, sau đó nhanh chóng nhận lấy quần áo, nói một tiếng 'được'.

Đôi mắt thật đẹp.

Lúc cười lên dường như cả trái tim và trong mắt đều là người đối diện, trực tiếp khiến người ta luân hãm vào đó.

Tống Vân Hồi cười híp mắt chuyển tầm mắt về, sau đó lấy một chiếc áo khoác màu ngà khoa tay múa chân ra hiệu với Tần Thư.

Anh nhìn qua, thấy trong mắt cậu tràn đầy mong đợi.

Tần Thư bật cười, "Thích."

Vì thế Tống Vân Hồi vui vẻ đưa áo cho nhân viên hướng dẫn mua sắm.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm cũng vui vẻ nhận lấy.

Bọn họ mua quần áo, nhân viên hướng dẫn mua sắm cũng được trích phần trăm, mọi người đều vui vẻ.

Sau đó lại dạo thêm vài cửa hàng nữa, hai người đều muốn mua đến khi quần áo chất đầy hàng ghế sau xe mới thôi.

Trước khi đi, Tống Vân Hồi liếc mắt lần cuối, vừa liếc mắt liền nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ đang đeo trên người một con ma nơ canh.

Một màu đỏ tươi, nhìn qua rất bắt mắt rất nhiệt huyết.

Tống Vân Hồi ngẩng đầu nhìn Tần Thư.

Tần Thư cúi đầu đối diện với ánh mắt của Tống Vân Hồi.

"......."

Cuối cùng khăn quàng cổ của Tần Thư +1.

Lúc trở về, Tống Vân Hồi tiện tay nhập mã dựng khung vào ghi chú trên điện thoại, thi thoảng lại lẩm bẩm hát vài câu.

Tâm trạng cậu rõ ràng rất tốt.

Tần Thư nhìn cậu một cái, sau đó nói: "Ngày mai có một buổi phỏng vấn của <Khởi hành>, tôi không có ở nhà."

Tầm mắt của Tống Vân Hồi cuối cùng cũng dời khỏi điện thoại: "Xét duyệt <Khởi hành> nhanh như vậy đã thông qua rồi?"

Còn chưa kịp đợi Tần Thư trả lời, cậu đã xoa xoa cằm, nói: "Cũng phải."

<Khởi hành> là *bộ phim điện ảnh đề tài lớn do bên trên chỉ đạo quay, một đường bật đèn xanh, tốc độ này cũng là bình thường.



Tần Thư nói lời này khiến cậu nhớ ra trước đây có nhận được một cuộc điện thoại.

Lúc đó cậu bị tiếng chuông điện thoại ồn tỉnh, lờ mờ nghe thấy <Khởi hành>, đối phương có hỏi gì đó, cậu liền từ chối luôn, sau đó ngã đầu tiếp tục ngủ say như chết.

Lúc đó hẳn là nói đến chuyện này nhỉ.

Tần Thư nói: "Trong tủ lạnh có sủi cảo, đến lúc đó chỉ cần hâm lại một chút là được, đừng quên ăn đấy."

Tống Vân Hồi nghiêng đầu nhìn anh.

Xe chầm chậm dừng lại, Tần Thư kéo phanh tay xuống, lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Tống Vân Hồi.

"Ít ăn thực phẩm đông lạnh lại."

Tống Vân Hồi cúi đầu nhìn chìa khóa.

Chìa khóa vốn không lớn, lại càng thêm nhỏ bé giữa lòng bàn tay to lớn của Tần Thư.

Tay cầm điện thoại hơi khựng lại, cậu nhận lấy chìa khóa, sau đó nở nụ cười, "Được."

Trên chìa khóa vẫn còn vươn lại chút hơi ấm, được cậu cho vào túi.

Ngón tay lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay Tần Thư, Tần Thư rút tay về, bình tĩnh động đậy ngón tay.

Tống Vân Hồi mở cửa xuống xe, Tần Thư cũng cởi dây an toàn xuống theo, xách mấy túi đồ ở hàng ghế sau trực tiếp chuyển vào nhà đối phương.

Tống Vân Hồi đứng ở cửa nhìn anh rời đi, lúc nhìn thấy Tần Thư quay đầu lại liền mỉm cười vẫy vẫy tay với anh.

Đóng cửa lại, Tống Vân Hồi bước lên trước hai bước, sau đó lại lùi trở về, lấy chìa khóa trong túi ra và đặt nó ở nơi cậu thường để chìa khóa.

Đặt hai chiếc chìa khóa một trái một phải, không thể nói là không chút tương quan nào, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.

"......."

Tống Vân Hồi xoa cằm suy tư một hồi, nhớ đến hai cái móc chìa khóa khủng long và heo nhỏ được cửa tiệm tặng lúc ăn thịt nước cùng Tần Thư trước đây, liền đi lục lọi ngăn tủ lấy ra, vừa khéo một chìa một cái.

Như vầy là phân biệt được rồi.

Treo quần áo đã mua ngày hôm nay vào tủ, lại đi tắm táp một chặp, Tống Vân Hồi khui một hộp sữa dâu, về phòng ngủ mở máy tính lên.

Máy tính khởi động, cậu dẫn dữ liệu trong ghi chú vào máy tính, ngồi xếp bằng trên ghế ngậm ống hút gõ bàn phím.

May mà luôn học không ngừng, không đến mức xoắn xuýt.

Dựng khung không khó đối với cậu, chỉ là cần một chút thời gian.

Sau khi trao đổi vài câu với kỹ sư lập trình website, cậu đặt điện thoại xuống tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.

Sau một hộp sữa dâu là một cốc café tiếp tục 'kéo dài tính mệnh', Tống Vân Hồi lưu phần đã hoàn thành xong trước rồi sao chép ra một bản, sau đó tiếp tục.

Chỉ cần cậu nghiêm túc làm một việc thì sẽ hoàn toàn vứt bỏ quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, bao gồm cả thời gian và cả sắc trời thay đổi.

......Chỉ là có hơi đói.

Gần đây cậu cực kỳ chịu khó tìm Tần Thư cọ cơm, đã sắp dưỡng thành thói quen ăn tối đúng giờ luôn rồi.

Tốn vài tiếng đồng hồ dựng mô hình khung đơn giản, lại mất thêm vài tiếng hoàn thiện nó, sau đó đại khái còn cần ba đến bốn tiếng sửa đổi, sửa thành khung cố định.

Đứng dậy xuống lầu lấy bánh mì từ tủ lạnh đã mua trước đó vừa đi vừa ăn, Tống Vân Hồi tìm Trần Thần thông báo tiến độ.

Đối phương hồi âm trong một giây.



"......"

Nhìn ra được anh ta đã là một người làm công thành thục rồi.

Chỉ cần tan làm một cái liền tự động quên hết thảy những thứ liên quan đến công việc, hạng mục nhiệm vụ gì đó toàn bộ đều quên sạch sành sanh.

Lại lần nữa ngồi vào ghế, Tống Vân Hồi nhìn thời gian, đang định hồi âm, điện thoại lại 'ding ding dang dang' vang lên.

Chỉ trong nháy mắt, cậu đã trở thành thành viên của một nhóm nhỏ bốn người.

Trước đây lúc follow Weibo lẫn nhau, cậu và Diệp Mẫn đã tiện thể thêm luôn WeChat của nhau, là Diệp Mẫn đã kéo cậu vào nhóm.

Hai người khác trong nhóm là Tần Thư còn có cả Tần Kiến Viễn.

Sau đó hệ thống hiển thị đã đổi tên nhóm thành

Âm thanh vừa rồi là Diệp Mẫn gửi đến.

Bà hỏi bọn họ bây giờ có thời gian không, có một chuyện rất quan trọng cần mọi người cùng nhau bàn bạc, nếu tiện thì call video luôn.

Ngón tay Tống Vân Hồi xoay một cái, trở về giao diện trò chuyện với Trần Thần, rep một câu .

Sau đó lại đổi sang khung chat , đáp một câu tiện.

Tần Thư bị ép phải tiện, nói chung là video vừa call tới là bắt máy ngay và luôn.

Điện thoại lag một chút, sau đó hiện ra gương mặt của Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn.

Sau lưng bọn họ là đèn đuốc sáng chưng, hẳn là đang đi chơi ở đâu đó.

Tần Thư......góc chụp của Tần Thư có hơi kỳ quái, điện thoại hình như được tùy ý đặt ở nơi nào đó, chỉ nhìn thấy mỗi trán của anh và trần nhà.

Người bị điểm danh đầu tiên là Tống Vân Hồi.

Diệp Mẫn ngay lập tức tái mặt: "Sao tối rồi mà con không bật đèn vậy, như vậy không tốt cho mắt đâu!"

Tống – chuyên nhiều đêm tắt đèn thức khuya – Vân Hồi đứng dậy bật đèn.

Cậu vừa bật đèn lên, những thứ khác cũng dần bại lộ.

Thấy mẩu bánh mì cậu cầm trên tay, Tần Thư vốn dĩ chưa lên tiếng liền bị điểm mặt chỉ trích:

"Có phải tối nay con lười biếng không nấu cơm không, sao lại để nhóc Vân gặm bánh mì thế kia?"

Giọng nói Tần Thư từ trên cao vọng xuống, "Bàn công việc khá lâu, con đang nấu đây."

Cậu bên này tỉ mỉ lắng nghe quả thật có thể nghe thấy tiếng nấu cơm xào rau.

"......"

Tống Vân Hồi không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì với xưng hô của Diệp Mẫn.

Từ khi thêm WeChat trò chuyện dăm ba câu, đối phương đã đổi từ 'Vân Hồi' sang 'nhóc Vân'.

Ừm, bà ấy vui là được.

Nghe giải thích lý do xong, Diệp Mẫn tạm thời bỏ qua cho Tần Thư, vào vấn đề chính.

"Nhìn xem bây giờ bọn mẹ đang ở đâu nè."

Bà xoay camera điện thoại một vòng, một hàng quần áo liền trực tiếp chiếm hết tầm mắt.

"Vừa nhìn thấy một cửa hàng quần áo có vẻ không tồi."

Diệp Mẫn nói tiếp: "Nhóc Vân vừa chuyên tới, chắc chắn không mang theo bao nhiêu quần áo, Tiểu Thư cũng vậy, lần này nhất định phải mua vài bộ ngoài màu đen cho tụi con."

Đây chính là 'chuyện rất quan trọng'.

Ăn no mặc ấm đúng là rất quan trọng.

Tống Vân Hồi ngay lập tức tỏ ý bản thân hôm nay đã mua quần áo rồi.

Sau đó cậu lại bổ sung thêm một câu: "Có Tần Thư làm chứng."

Bên Tần Thư đoán chừng là tiếng nấu ăn lấn át nên không nghe thấy, lương tâm Tống Vân Hồi trỗi dậy, lập tức cứu vớt đối phương: "Hôm nay anh ấy cũng đã mua hai chiếc màu trắng và màu xanh lam đậm đấy ạ."

Tống Vân Hồi nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi nuốt miếng bánh mì lành lạnh vào bụng.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Thời Kim.
Bạn có thể đọc truyện Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim Chương 19: Truyền thống một nhà không thể đứt đoạn! được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close