Truyện Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim : chương 26: anh trai ngầu lòi phối với khủng long nhỏ là đẹp nhất
Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim
-
Thời Kim
Chương 26: Anh trai ngầu lòi phối với khủng long nhỏ là đẹp nhất
Mẻ bánh vừa bán hết, lồng hấp đang chưng cách thủy đợt tiếp theo, cần phải đợi một lúc.
Cậu liền ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Trong tiệm còn có những người khác, bàn bên cạnh là hai cô gái trẻ, có lẽ cũng đang đợi bữa sáng, trong lúc chờ đợi liền lấy điện thoại ra xem, chốc chốc lại che miệng nhỏ giọng rít gào.
Tống Vân Hồi lấy điện thoại ra chụp quầy bán hàng một bức rồi gửi vào .
Diệp Mẫn hẳn là vừa khéo đang dùng điện thoại, ngay lập tức gửi một cái emoji yêu thích.
Tần Kiến Viễn cũng gửi theo một cái emoji yêu thích.
Tống Vân Hồi mỉm cười.
Phòng livestream, nhà sản xuất chính và các diễn viên lần lượt lên sân khấu.
Trong nháy mắt, đèn flash của máy ảnh chớp nháy tứ phía, lóa hết cả mắt.
Cộng đồng mạng đợi lại đợi, vẫn luôn đợi đến khi tất cả mọi người đều đã ra hết cũng không đợi được Tống Vân Hồi.
Đang nghe vài tiếng kinh hô nho nhỏ, Tống Vân Hồi liền nghe thấy người phía sau nói:
"Không phải chứ Tống Vân Hồi thật sự không đến?"
"Khách hàng số 26, bánh bao đã ra lò rồi, khách hàng số 26, có thể lấy bánh rồi!"
Nhân viên phục vụ ở quầy bán hàng đặt những phần bánh bao đã đóng gói tỉ mỉ lên quầy bắt đầu gọi số, Tống Vân Hồi cúi đầu nhìn số trên điện thoại di động, đứng dậy lấy bữa sáng rồi rời khỏi tiệm.
Hai cô gái phía sau nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Phần đầu của buổi công chiếu ra mắt phim thường là phần nhàm chán nhất nhưng lại là phần không thể thiếu.
Sau khi trình bày xong ý tưởng sáng tác và cốt truyện cơ bản của bộ phim, cuối cùng cũng đến phân đoạn tương tác mà truyền thông và cộng đồng mạng thích nhất.
Nhưng bộ phim này không giống những bộ phim khác, đây là bộ phim thuộc đề tài lớn, gàn buộc marketing không có hiệu quả, tương tác cũng không thú vị như các buổi công chiếu phim khác, chỉ dựa vào truyền thông tích cực đặt câu hỏi, nhà sản xuất và diễn viên chính thì trả lời từng câu một.
Mặc dù vậy nhưng số người trong phòng live vẫn đang tăng nhanh chóng mặt.
Kế hoạch của buổi công chiếu lần này là chơi một trò chơi mới mẻ.
Bọn họ viết vài phân đoạn ngắn trong phim ra giấy, để đạo diễn bốc thăm, bốc trúng đoạn nào thì diễn viên diễn đoạn đó sẽ biểu diễn ngay tại hiện trường.
Đạo diễn bốc trúng phân đoạn lấy chìa khóa bẩy một khối sắt nhỏ.
Người diễn đoạn này là Trương Ức, một ảnh đế gạo cội, đầu tiên anh ta sững sờ một chút, sau đó mỉm cười bước ra.
Anh ta hỏi: "Có ai có chìa khóa không?"
Mấy sao nữ đều nhao nhao lắc đầu.
Váy bọn cô mặc không có túi, lại thêm mặc váy vốn đã khó chịu, không ai nghĩ đến việc sẽ mang theo chìa khóa trên người cả.
Mấy nam diễn viên khác thậm chí cả người của tổ sản xuất cũng đồng thời lắc đầu.
Những lúc thế này người bình thường thường sẽ không mang theo chìa khóa trên người.
Trương Ức định dời ánh mắt sang phía các nhân viên công tác hậu trường, còn chưa kịp làm gì thì Tần Thư vẫn luôn im lặng ngồi một bên đã động đậy.
Người đàn ông được công nhận chỉ có độ đẹp trai chứ trong túi vĩnh viễn không có chìa khóa này lại lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa.
Chìa khóa còn có cả móc khóa, bé khủng long nhỏ treo bên trên đang lắc lư trong không trung.
Là một bé khủng long chibi rất đáng yêu, lắc qua lắc lại cũng rất đáng yêu.
Chỉ là không ăn nhập lắm với anh trai ngầu lòi một thân âu phục vừa đẹp vừa ngầu.
Hiện trường trước hết sững sờ hai giây, sau đó tiếng cười trên dưới khán đài đồng thời vang lên.
Bầu không khí nháy mắt nóng lên.
Chậm rãi phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tần Thư nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ.
Trương Ức nhận lấy chìa khóa, trước hết là cảm ơn một tiếng, sau đó nhướn mày: "Chìa khóa này của cậu đẹp đấy."
"Ừm." Tần Thư đáp một tiếng, nói, "Là bạn làm cho."
Chìa khóa nhà có hai chiếc, trước đó đã đưa một chiếc cho Tống Vân Hồi, đối phương đã treo móc khóa vào, có lẽ cảm thấy đẹp mắt nên đã gắn khủng long nhỏ cho anh.
Cuối cùng Trương Ức cầm chiếc chìa khóa có treo bé khủng long nhỏ lủng lẳng rũ xuống biểu diễn động tác bẩy một khối sắt.
Bầu không khí càng tăng vọt thì thời gian trôi qua càng nhanh.
Các cư dân mạng chen vào được phòng live gào khóc thảm thiết lăn lộn đầy đất, nhưng vẫn không làm được gì, phòng trực tiếp đúng giờ tắt live, chỉ chừa lại một màn hình tối thui cho bọn họ.
Tổ sản xuất và diễn viên ngồi ở dưới đài, trước khi ánh sáng toàn trường, Tần Thư tạm rời ra khỏi hội trường, gửi cho Tống Vân Hồi một tin nhắn.
Điện thoại đang đặt ở một bên sáng lên, tiếng và chế độ rung đã hoàn toàn bị tắt, cũng chỉ sáng lên một khắc, sau đó lại tối xuống.
Tống Vân Hồi đang ngồi trên ghế chân cao, đỡ lấy headphone nhàn nhạt cụp mắt nhìn bản nhạc trong tay, hoàn toàn không liếc nhìn điện thoại lấy một cái.
Vừa phát xong một bài hát, người của phòng thu âm ngồi bên cạnh hỏi cậu: "Lần này cảm thấy thế nào?"
Ngón tay Tống Vân Hồi nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lực đạo nhẹ nhàng, nhưng lại như gõ vào lòng người vậy, khiến người ta không tự chủ được mà khẩn trương hẳn lên.
Cậu cười cười: "Tổng thể đều rất tốt, chỉ là chi tiết nhỏ thứ ba của đoạn hai cần phải sửa lại một chút."
Đối phương thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Vậy lại lần nữa nhé."
***
<Khởi Hành> dài hai tiếng rưỡi.
Buổi công chiếu bắt đầu từ sáng sớm, đợi đến khi chiếu xong phim điện ảnh thì thời gian đã đến trưa.
Nhưng không một ai cảm thấy mất kiên nhẫn hay có bất kỳ cảm xúc muốn rời đi nào.
Trên màn ảnh đang dần dần hiện lên danh sách nhà tài trợ và diễn viên, nghe bên tai là ca khúc kết phim, luôn cảm thấy thất vọng mất mát, vẫn chưa đủ.
Người trong hội trường đều đang đợi *trứng màu cuối cùng.
Trứng màu chỉ vỏn vẹn một phút rưỡi, có lẽ cũng không đến một phút rưỡi, rất nhanh đã chiếu xong.
Lúc mọi người đã bắt đầu tiếc nuối, màn hình vốn đã tối xuống lại lần nữa sáng lên, bên trên có chữ thuyết minh, nội dung tiếp theo không nằm trong phạm vi của bộ phim, có thể tiến hành quay chụp.
Chỉ là không ngờ tới còn có trứng nối trứng.
Trứng màu mới là ngoài lề, đạo diễn cầm cốc giữ nhiệt làm micro lần lượt phỏng vấn từng diễn viên đang làm việc riêng của mình.
Người đầu tiên là Tần Thư, đạo diễn tùy tiện bảo anh ước một điều.
Vừa diễn xong nên Tần Thư chỉ mới cởi áo khoác, trên người vẫn mặc áo sơ mi, cà vạt vẫn tỉ mỉ gọn gàng như cũ. Ánh mắt anh dường như không đối diện với ống kính mà hướng sang một bên, nói:
"Vậy thì hy vọng người từng trải qua sự cố và người của đoàn làm phim mỗi ngày đều vui vẻ."
Giọng nói trầm ổn êm tai, nội dung lại giản dị tự nhiên ngoài ý muốn.
Phỏng vấn xong xuôi, đầu của 'micro' bị vặn xuống, sau khi đạo diễn uống xong một ngụm nước lại đậy trở về.
Người thứ hai ông phỏng vấn là Trương Ức, anh ta lại càng giống vừa diễn xong hơn, trên người đỏ đỏ xám xám, toàn bộ đều là màu của túi máu giả.
Đạo diễn hỏi anh ta: "Trưa nay muốn ăn gì nào?"
Trương Ức đang lau bàn tay bị dính máu giả, đáp: "Ăn chút gì đó thanh đạm thôi, ăn chút rau đi, trừ cà chua."
Ống kính xoay một cái, vừa vặn lia tới Tống Vân Hồi đang ngồi một bên thu dọn đồ đạc.
Cậu và Trương Ức diễn xong cùng một lúc, điểm không giống là đây là cảnh cuối của cậu, diễn xong là kết thúc luôn.
Cậu cũng chưa kịp thay trang phục diễn xuống, vẫn đang đeo cặp kính gọng đen, trông rất nho nhã.
Đạo diễn đưa cốc giữ nhiệt qua, hỏi: "Có thể phỏng vấn cậu một chút không?"
Tống Vân Hồi hoàn toàn chấp nhận lời của đối phương, rất phối hợp tiến sát lại cốc giữ nhiệt nói: "Có thể."
Đạo diễn hỏi cậu: "Dự định tiếp theo là gì? Vẫn muốn quay phim điện ảnh tiếp chứ?"
Tống Vân Hồi đẩy đẩy mắt kính, vết xước trên tay lóe qua một cái, đáp: "Quay."
Cậu nói: "Chỉ cần còn một chút nhiệt tâm, một chút ủng hộ, tôi đều có thể bước tiếp."
Đạo diễn cười đến vui vẻ, "Vậy phim điện ảnh tiếp theo của tôi vẫn sẽ tìm cậu."
Tống Vân Hồi mỉm cười gật đầu.
Sau đó đạo diễn lại tiếp tục phỏng vấn thêm vài người nữa, người dưới đài xem, đều cảm thấy trong miệng khô khốc, cảm giác vui vẻ khi còn trứng màu dần dần yếu ớt.
Cuối cùng ngoại trừ ban tổ chức, không một ai có thể cười mà bước ra ngoài.
Buổi công chiếu chỉ vừa kết thúc, nhiệt độ trên mạng đã hoàn toàn tăng vọt.
(Thôi làm anti típ đi bà dà, bánh tráng nướng còn không lật lại bà:)))
Bạn của Tần tổng lúc này vừa mới ra khỏi phòng thu âm, đang lưu loát xóa sạch toàn bộ các tin nhắn đề xuất, không nhìn lấy một cái.
Có lẽ cậu nhìn thấy, chỉ là không để ý.
Cậu đọc tin nhắn WeChat Tần Thư gửi tới, sau đó lại nhận được một tin nhắn.
Là nền tảng phát sóng trực tiếp gửi tới.
Rất ngắn gọn nhưng rất đanh thép.
Danh Sách Chương: