Truyện Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim : chương 43: đừng đọc tên trên mạng một cách đàng hoàng trịnh trọng như vậy!
Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi - Thời Kim
-
Thời Kim
Chương 43: Đừng đọc tên trên mạng một cách đàng hoàng trịnh trọng như vậy!
Bất kể là tốt hay xấu, ủng hộ hay khen ngược, cậu đều tiếp nhận toàn bộ.
Nếu Sữa Đậu Nành ngoài đời nhìn thấy livestream, cảm xúc đại khái cũng sẽ giống với phản ứng của cư dân mạng nhỉ.
Nhưng Sữa Đậu Nành vừa xem live xong đã trực tiếp đi ngủ mất tiêu.
Cam Tử chơi mệt rồi, tự giác nhảy lên sofa chui vào lòng cậu tìm vị trí thoải mái, ngả đầu ngủ cùng với cậu.
Trong lòng có thêm bé mèo ấm áp đang hô hấp nhịp nhàng, điều hòa trong phòng khách cũng đang hoạt động, cậu có thể trực tiếp ngủ một giấc đến tối mịt luôn cũng được.
Nhưng cậu vẫn không thể ngủ đến tối mịt.
Tần Thư đã về, trong phòng bếp mơ hồ truyền đến tiếng động, theo đó là mùi thơm vờn quanh chóp mũi, một 'cục' meo meo bất thình lình nhảy vọt lên người cậu.
Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Tống Vân Hồi nháy mắt mở to, lồng ngực đau nhức, tầm nhìn dù mơ hồ cũng phải ôm bé mèo dậy.
Tống Vân Hồi không biết nên làm thế nào để giải thích với Cam Tử rằng nhóc đã không còn là bé mèo nhỏ của ngày trước nữa.
Bé mèo gì cũng không hiểu, chỉ biết được người ta bế lên rất sung sướng, vẫn đang kêu 'miao miao' không ngừng.
Tạm thời đặt Cam Tử sang một bên, Tống Vân Hồi vuốt nhẹ mái tóc hỗn loạn, lúc cúi đầu đang định tìm dép lê của mình, mới chú ý thấy nơi bản thân nằm ban đầu có thêm một cái gối đầu, trên người còn đắp thảm lông.
Hèn gì ấm dữ vậy, ngủ thẳng cẳng đến bây giờ luôn.
Tìm dép lê xuống sofa, cậu bế Cam Tử vừa ngáp vừa đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp không có điều hòa, nhưng vẫn rất ấm.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Tần Thư đang cầm thìa múc canh trong tay quay đầu lại, ánh mắt trước hết dừng lại trên nhúm tóc vểnh lên của đối phương, sau đó nói: "Dậy rồi?"
Tống Vân Hồi gật đầu: "Dậy rồi."
Bị trọng lượng toàn thân Cam Tử cưỡng ép tỉnh dậy.
Ánh mắt Tần Thư dời sang chiếc hộp hình vuông đang đặt trên bàn phòng khách, nói: "Cúp của cậu ở trong cái hộp đang đặt trên bàn phòng khách ấy, nếu không gấp có thể ăn cơm xong rồi hẵng xem."
Nhìn bàn tay vẫn đang bận rộn của đối phương, Tống Vân Hồi dời mắt, sau đó đáp, "Tôi không gấp."
Cậu vốn muốn giúp đỡ như thường ngày, kết quả phát hiện Tần Thư đã tiến hành đến khâu cuối cùng là nếm thử mùi vị.
Cậu giúp anh nếm thử một chút rồi giơ ngón cái like một phát.
Là một bữa tối bản thân không hề góp phần nhưng vẫn rất ngon.
Ăn cơm rồi cùng nhau rửa bát xong xuôi, hai người ngồi trên sofa, cuối cùng cũng có thể bắt đầu sờ cúp.
Tống Vân Hồi lấy cái hộp qua.
Hộp màu vàng sậm, rất đẹp, mở ra thì bên trong là lớp nhung đen, giữa hộp lộ ra một khối hình vuông.
Màu sắc vàng bạc trộn lẫn, trông rất đẹp mắt.
Sau đó là Tần Thư lấy cúp ra.
Thân cúp là khối lục giác biến dạng xoay tròn, trông rất smooth, cũng rất lóa mắt.
Anh đưa cúp qua, cất giọng hệt lúc trao giải.
"Sữa Đậu Nành uống không ngon, đây là giải thưởng nhà soạn nhạc xuất sắc nhất của cậu."
Cúp đưa đến tay thoáng nặng trĩu, Tống Vân Hồi ngước mắt lên nhìn dung mạo Tần Thư.
Một gương mặt rất lạnh lùng nghiêm nghị.
Đầu tiên cậu nghiêm mặt nhận cúp tử tế, sau đó thật sự nhịn không nổi nữa, bỗng dưng bật cười, cười đến mặt mày đều cong cong, không mở mắt nổi.
Cậu cười đến lăn trái ngã phải, Tần Thư bên cạnh vừa giúp cậu ổn định cúp trong tay vừa để ý không để cậu ngã xuống.
Tống Vân Hồi dùng bàn tay không cầm cúp níu lấy ống tay áo anh, cười đến giọng nói cũng run run,
"Đừng đọc tên trên mạng một cách đàng hoàng trịnh trọng như vậy!"
Bị đối phương dẫn dắt, tâm tình anh cũng bị lây nhiễm, Tần Thư cũng cười theo.
Sau nghi thức trao giải long trọng, hai người một mèo cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình điện ảnh không dài lắm, sau đó Tần Thư ở lại phòng khách, Cam Tử tạm thời duỗi móng vuốt cao quý chơi cùng anh.
Tống Vân Hồi ngủ suốt cả buổi chiều, hiện tại lại lần nữa bắt đầu suy nghĩ đến bài hát của mình, cân nhắc đêm nay nhất định phải chọn ra một bản.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi bật máy tính lên không phải dẫn xuất bản nhạc, mà là ấn mở phần mềm livestream.
Mấy đêm nay cậu đều live đúng giờ, dự đoán đêm nay có lẽ vẫn có người đang ngồi xổm chờ, sợ mọi người đợi không đến nửa đêm, cậu treo một thông báo xin nghỉ phép, sau đó thoát khỏi nền tảng.
Khoảnh khắc cậu vừa treo thông báo xin nghỉ thì đã có người nhìn thấy, còn chưa kịp bình luận gì đã thấy avatar của cậu xám xịt xuống, offline mất tiêu rồi.
Quá nhanh quá nguy hiểm.
Mấy fan hâm mộ đã bắt đầu ngồi xổm từ trước hai mắt rưng rưng ngấn lệ -- theo nghĩa đen.
Tống Vân Hồi xong thông báo nghỉ phép liền bỏ của chạy lấy người.
Tùy ý kéo một tờ giấy vẫn còn trống qua, cậu vừa đỡ headphone vừa tìm một cây bút ra, cậu một tay mở nắp bút, sau đó ngước mắt nhìn máy tính, bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Lúc cậu nghiêm túc lên liền rất chuyên tâm, trong đôi con ngươi nhạt màu phản chiếu ánh sáng của máy tính, bút trong tay di chuyển rất nhanh.
So với máy tính hay những vật khác, cậu càng thích dùng bút ghi chép hơn.
Sắc trời càng lúc càng đen.
Nơi này cách trung tâm nội thành một khoảng, *ô nhiễm ánh sáng sau khi trời ngả tối cũng nhỏ hơn không ít, bóng tối chân chính kéo dài cả đêm.
Không biết rốt cuộc đã làm việc bao lâu, Tống Vân Hồi chậm rãi khép nắp bút lại, tháo headphone xuống.
Hình như thiếu gì đó.
Cậu rũ mắt nhìn mặt bàn chỉ có vài tờ giấy bên trên.
"Cạch -"
Ghế dịch chuyển trên mặt sàn phát ra âm thanh ma sát nhỏ xíu.
Tống Vân Hồi nhấc chân xuống lầu.
Thời gian đã không còn sớm, Cam Tử đã tự mình đi tìm thú vui, Tần Thư có lẽ đã vào thư phòng, trong phòng khách không có người.
Cốc khủng long nhỏ của cậu đang ở dưới lầu, đã được rửa sạch trước đó, có thể trực tiếp dùng.
Quả nhiên thiếu một cốc café.
Pha café xong, cậu lại lần nữa bưng cốc lên lầu.
Một buổi tối có thể làm rất nhiều việc.
Một cốc café sớm đã thấy đáy, đáy cốc còn sót một ít chất lỏng màu nâu.
Tháo headphone xuống xoa nhẹ vành tay có hơi đau nhức, cậu đứng dậy đi quanh phòng hai vòng hoạt động một chút, sau đó nhìn điện thoại.
Đã khuya rồi.
Ngủ thôi.
Đèn trong phòng tối xuống, đường nhìn nháy mắt trở nên tối đen.
Tống Vân Hồi nằm trên giường, trở mình một cái, vừa vặn đối diện với cửa sổ sát đất.
Sau khi mắt đã thích ứng với bóng tối, có thể nhìn rõ sự vật hơn.
Ánh đèn đường vốn yếu ớt xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, khiến cậu có thể mơ hồ nhìn rõ đường nét đồ vật trong phòng.
Gian phòng xa lạ dần dần trở nên quen thuộc.
Mí mắt ngày càng nặng trĩu, cậu gối lên gối đầu, đường nhìn dần dần mông lung.
"Buzz buzz buzz -"
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường bắt đầu rung rung, phát ra một trận tiếng 'buzz buzz'.
***
Tống trạch.
Trong gian phòng an tĩnh, Tống Vân Dương nhìn cuộc gọi trong tay, mặt mày khẽ trầm xuống.
Vào giờ này, nếu là bình thường, hắn hẳn là đã sớm về nhà từ lâu.
Nhưng thực tế hắn mới về nhà không lâu, mấy ngày nay hắn đều về nhà vào giờ này.
Có lẽ chỉ là đơn thuần muốn bản thân an tĩnh mấy ngày, cũng có thể là do hắn không biết nên đối mặt với ngôi nhà hỗn loạn này thế nào, không biết đối diện với Tống Thành thế nào, cuối cùng hắn lựa chọn né tránh thời gian của những người khác, lặng lẽ về nhà, lặng lẽ về phòng.
Hắn muốn yên tĩnh một mình.
Suy nghĩ nhiều ngày như vậy, hắn nên đưa ra quyết định.
Trong điện thoại vẫn truyền đến từng tiếng chờ đợi với tần suất cố định.
Loại chờ đợi mịt mờ vô ích này tựa như kéo dài vô tận, không ngừng phóng đại thứ cảm giác lo lắng trong lòng người ta.
Thời gian trên điện thoại vẫn đang tiếp tục nhích về phía trước, gần như sắp đến lúc điện thoại tự động ngắt máy thì âm báo bận bên kia mới biến mất.
Đầu dây bên kia một mảnh yên tĩnh.
Sau đó một giọng nói khàn khàn truyền tới.
***
Điện thoại không ngừng đổ chuông, cứ như sẽ không bao giờ ngừng lại vậy, Tống Vân Hồi lại lần nữa mở mắt ra, vươn tay lấy điện thoại.
Đường nhìn vẫn rất mơ hồ, cậu nhìn điện thoại nửa ngày trời vẫn không nhìn rõ bên trên rốt cuộc viết chữ gì, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, trực tiếp bắt máy.
"Xin chào, xin hỏi ngài là?"
Giọng cậu khàn khàn.
Chính là loại khàn khàn không quá dễ chịu khi đang ngủ lại bị ồn tỉnh.
"......Là anh, Tống Vân Dương."
Giọng nói ở đầu dây bên kia không giống bình thường lắm, không còn quả quyết tự tin nữa, trái lại có hơi kỳ lạ.
Tống Vân Dương hỏi, "Em đang ngủ sao?"
Ngoại trừ thân thể không thoải mái, vậy cũng chỉ có thể là đang ngủ.
Tống Vân Hồi lúc còn ở nhà xưa nay chưa từng làm việc và nghỉ ngơi theo thời gian bình thường, càng vào giờ này thì càng có tinh thần, hắn còn tưởng rằng đến bây giờ đối phương vẫn vậy.
Không khẳng định cũng không phủ định lời của đối phương, Tống Vân Hồi nằm trên giường trở mình, nhét tay vào chăn, hỏi: "Là có việc gì sao?"
Cậu cho rằng đối phương gọi đến vào đêm khuya thế này hẳn là có việc gấp gì đó.
Nhưng hình như không phải vậy.
Tống Vân Dương hỏi cậu: "Không bao lâu nữa là sắp đến Tết rồi, em định khi nào về?"
Hóa ra chỉ là một việc cỏn con.
Đáp án của Tống Vân Hồi rất ngắn gọn: "Không về."
Từ khoảnh khắc bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Tống cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ trở về.
"Em định đón Tết một mình sao?"
Tống Vân Dương bắt đầu liệt kê từng việc với cậu, "Bất kể là gì đi nữa thì về nhà trước rồi hẵng nói chuyện đàng hoàng có được không. Em không mua bất động sản, lại không có nơi nào để đi, cứ mãi thuê phòng bên ngoài hay ở khách sạn cũng không phải cách."
Đây là lần đầu tiên Tống Vân Hồi nghe thấy đối phương dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với mình.
Sự quan tâm và thỏa hiệp ngày trước của Tống Vân Dương chưa từng dừng lại trên người cậu.
Bao gồm cả cuộc điện thoại lần trước, giọng điệu của đối phương càng giống như đang nói chuyện với cấp dưới trong công ty hơn, vẫn cường thế và quyết đoán trước sau như một.
Đối với thay đổi của đối phương, cậu có hơi ngạc nhiên, nhưng không hề tò mò, cũng không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu.
Cậu vẫn giữ câu trả lời trước.
"Không về."
Đón Tết là việc vui vẻ.
Tống Vân Hồi không cho rằng bản thân đến Tống trạch sẽ cảm thấy vui vẻ, cũng không cảm thấy người ở đó sẽ hoan nghênh sự có mặt của cậu.
Nhàn nhạt thở ra một hơi, cậu nói: "Nếu không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."
Dường như nhớ ra gì đó, cậu lại nói, "Số điện thoại này tôi đã dự định dùng làm số điện thoại cho công việc, nếu không có việc gì thì xin đừng gọi đến nữa."
"Được rồi, như vậy đi."
Tống Vân Dương trước hết trầm mặc trong giây lát, sau đó nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng vải vóc ma sát, hắn cuối cùng cũng ý thức được lời đối phương nói là thật, cậu thật sự định cúp máy, lúc này hắn mới vội vã lên tiếng:
"Đợi đã!"
Bởi vì sự việc phát sinh đột ngột, giọng hắn không khống chế nổi mà lớn hơn bình thường đôi chút.
Ngoài cửa phòng, tiếng bước chân yếu ớt khẽ khựng lại.
Tống Tử Thư cầm cốc nước đứng ở hành lang, nhiệt độ toàn thân như thể đã xông hết xuống dưới, triệt để bị sàn nhà lạnh lẽo hấp thụ.
Bước chân như nặng ngàn cân, bất luận làm thế nào cũng không thể nhấc lên nổi.
Y cứ như vậy đứng trước cửa phòng, nhìn tia sáng lọt qua khẽ cửa.
Trong bóng tối, mọi âm thanh đều có thể phóng to vô hạn.
Tống Vân Dương trong phòng nhân lúc đối phương vẫn chưa cúp máy, vội nói:
"Anh biết vì sao em không muốn về nhà, những việc này đều có thể giải quyết."
"Em về nhà trước đi, phòng của em vẫn là gian phòng trước đây, không ai chiếm của em cả, còn cả những việc khác, anh đều sẽ xử lý, nhưng ít nhất năm nay hãy để ba được đón một cái Tết an lành, đợi sang năm chúng ta sẽ nói rõ từng việc một."
Đây là cách duy nhất hắn nghĩ ra được ít nhất có thể duy trì một khoảng thời gian và hòa hoãn mối quan hệ với Tống Vân Hồi, có thể khiến Tống Vân Hồi quay về.
- -Đây là lần đầu tiên hắn không thiên vị Tống Tử Thư về mặt lời nói.
Tống Vân Hồi cảm nhận được.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức cảm nhận được mà thôi, ngoài ra không còn cảm giác gì cả.
Nằm nói chuyện điện thoại không tiện, cậu chậm rãi ngồi dậy, nói:
"Tống Vân Dương, tôi không hẹp hòi như anh nghĩ."
Đối phương tin chắc cậu vì chuyện gian phòng kia mà rời đi, nói theo cách khác, là cậu tự dỗi.
Trong lòng hắn nhận định cậu là loại người đó.
Thật ra gian phòng đó không quan trọng.
So với từng việc từng việc đã tích lũy hơn mười mấy năm nay, gian phòng trống rỗng đó thật sự chẳng là gì cả.
Đó chỉ là một bằng chứng chứng minh cậu đã từng được người ta yêu thương mà thôi.
Yêu thương đã không còn, lưu lại chứng cứ cũng vô dụng.
Buông bỏ một chuyện không khó như trong tưởng tượng.
"Anh muốn nói là......"
"Xoảng -"
Lời của Tống Vân Dương còn chưa kịp nói xong, ngoài cửa liền vang lên tiếng thủy tinh vỡ nát, tiếp đó là một tiếng 'rầm', hình như có người nào té ngã trên đất.
Sau đó là một mảnh hỗn loạn.
Trên lầu dưới lầu đều truyền đến tiếng động, tiếng bước chân không dứt, còn có người hô lên "Phu nhân ngài chạy chậm một chút".
Đại khái động tĩnh bên này lớn đến mức đầu dây bên kia cũng nghe thấy, đợi đến khi hắn nói tạm thời gác máy trước đã thì đầu dây bên kia đã truyền đến âm báo máy bận.
Nhìn màn hình điện thoại đã tối xuống trong tay, Tống Vân Dương hơi khựng lại, sau đó đứng dậy mở cửa phòng.
Hành lang không mở đèn, hết thảy đều dựa vào ánh sáng lọt ra từ phòng hắn.
Trên sàn nhà bằng gỗ, vụn thủy tinh loe lóe vương vãi khắp nơi.
Một người ngã bên cạnh, hình như rất khó chịu, đang phát ra tiếng nghẹn ngào nho nhỏ.
Những người khác chậm hơn hắn một bước, hiện tại vừa vặn đã chạy tới hành lang.
Bác quản gia Trần biết chút kiến thức cấp cứu thông thường, lướt qua đám người tiến lên trước.
Tống Vân Dương nhường chỗ cho ông ta.
Sau đó bác sĩ gia đình vội chạy tới.
Từ Vi đứng ở hành lang, bị mảnh thủy tinh vương vãi đầy đất ngăn cản bước chân, sắc mặt tái nhợt, được hai người giúp việc bên cạnh đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.
Tống Thành cũng đã dậy, lướt qua đống thủy tinh vỡ bước đến gần, sắc mặt nặng nề.
Đêm khuya, trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Tống Tử Thư đã được chuyển lên giường.
Y vẫn chưa mất ý thức, còn tỉnh táo, chỉ là tay vẫn vô thức run rẩy.
Bác sĩ gia đình làm kiểm tra xong, tiếp đó ngồi lại bên giường, nói:
"Lần này không có vấn đề gì lớn, chỉ là do kinh sợ quá độ thôi, thân thể cậu chủ nhỏ vốn không tốt, cảm xúc không thể quá mức nhấp nhô, bây giờ chỉ cần chờ cho cảm xúc dần dần bình phục lại là được, sau đó kết hợp với uống thuốc mà trước đây tôi đã kê cho mọi người là được."
Từ Vi ngồi một bên, vốn muốn nói gì đó, sau khi nghe thấy "kinh sợ quá độ" thì sắc mặt bỗng thay đổi, không lên tiếng.
Bác Trần đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, nói, "May mà có bác sĩ ở đây."
Vốn dĩ hôm nay bác sĩ gia đình đến kiểm tra sức khỏe định kỳ rồi rời đi, nhưng bởi vì sức khỏe một người trong nhà phức tạp ngoài ý muốn nên đến tận tối mới kết thúc công việc, liền ở lại đây một đêm.
Kết quả đêm nay Tống Tử Thư vừa vặn xảy ra chuyện.
Tống Thành hỏi Tống Tử Thư: "Xảy ra chuyện gì mà bị dọa thành ra như vậy?"
Từ Vi ngồi một bên xoa xoa móng tay, không lên tiếng, nhìn Tống Tử Thư.
Có thể dọa y sợ thành ra như vậy, cũng chỉ có vài chuyện.
Tống Vân Dương cũng rũ mắt nhìn y.
Hứng lấy ánh mắt của mọi người, Tống Tử Thư khẽ thu hồi đường nhìn, chỉ nhìn chiếc ghế đẩu không biết ở bên cạnh chân người nào, đáp:
"Không sao, là con phản ứng quá mức thôi. Buổi tối con xuống lầu uống nước cho rằng mọi người đều đã ngủ rồi, kết quả nghe thấy chút tiếng động khiến con bị dọa."
Hiểu lầm một trận.
Tống Tử Thư hiện tại đã không sao, mảnh vỡ thủy tinh cũng không bắn lên người y, một đám người giúp việc đi xử lý mảnh vỡ thủy tinh, rồi về phòng nghỉ ngơi.
Những người khác cũng lần lượt rời đi.
Tống Vân Dương trước khi đi còn quay đầu nhìn y một cái.
Dáng vẻ này của Tống Tử Thư rất khó nói chỉ là bị tiếng động dọa sợ.
Người em trai này của hắn, hình như không phải không biết chuyện.
***
Sau khi cúp máy cậu đặt di động sang một bên, Tống Vân Hồi cứ vậy tựa người vào giường, nhắm mắt lại.
Một cuộc điện thoại gọi tới, lại đánh tan cơn buồn ngủ của cậu.
Ngồi trên giường một hồi, cảm thấy miệng hơi khô vả lại cũng không có việc gì làm, cuối cùng cậu tròng thêm một chiếc áo len không cổ lên người, cầm cốc nước, lặng lẽ mở cửa, sau đó xuống lầu.
Cậu mò mẫm xuống lầu, không mở đèn, có lẽ do trước đây cậu thường hay xuống lầu vào ban đêm mà lười bật đèn, nên quá trình cậu xuống lầu cực kỳ trơn tru, không chút va chạm, cực kỳ yên ổn.
Sau khi vào phòng bếp cần phải mở chút đèn.
Rửa cốc xong xuôi đang chuẩn bị cắm nước nóng thì một bên chợt có ánh sáng chiếu tới, cậu hơi lùi về sau vài bước, sau đó nhìn thấy hành lang sáng đèn.
Tiếp đó là Tần Thư đang mặc đồ ngủ.
Mí mắt đối phương thoáng rũ xuống, dáng vẻ lười biếng mệt mỏi không giống thường ngày lắm.
Nhưng ánh mắt anh vẫn tỉnh táo.
Đối phương lấy cốc qua, hỏi cậu trước:
"Cậu cũng không ngủ được sao?"
Tống Vân Hồi gật đầu, đáp: "Nhận một cuộc điện thoại, nói vài câu liền tỉnh ngủ luôn."
Cơn buồn ngủ vào buổi tối một khi bị xua tan rất khó tìm trở về, sau khi lăn lộn một hồi cậu vẫn quyết định tương thân tương ái với máy tính.
Dường như nhớ đến gì đó, cậu lại bổ sung một câu: "Là tôi ồn đến anh à?"
"Không phải." Tần Thư cũng cắm nước nóng, sau đó đáp, "Hôm nay đã ngủ một giấc trên máy bay, không buồn ngủ."
Một cái cớ rất chính đáng.
Thấy tay đối phương đã bắt đầu duỗi tới hũ đựng café, anh đúng lúc hỏi:
"Muốn nấu trà sữa không?"
Mắt Tống Vân Hồi thoáng mở to.
"Muốn nấu."
Cậu hỏi, "Quán ăn đêm khuya?"
Tần Thư gật đầu: "Ừm."
"Tách" một tiếng, nhiều đèn được bật lên cùng lúc, phòng bếp vốn chỉ mở một ngọn đèn nho nhỏ đủ để chiếu sáng nháy mắt sáng sủa hẳn lên.
Quán ăn đêm khuya danh bất hư truyền.
Trừ lần trước uống say và ồn ào cùng Diệp Mẫn làm bánh ngọt nhỏ ra, thì đây vẫn là lần đầu tiên Tống Vân Hồi tự làm đồ ăn vào đêm khuya dưới tình trạng tỉnh táo.
Có một loại vui sướng đặc biệt không giống bình thường.
Sữa và trà trong nhà đều có, trước đây Tần Thư cũng chưa từng nấu trà sữa, đây là lần đầu tiên hai người thử nghiệm , hai người đứng cạnh nhau cùng học hỏi từ video trên mạng, chốc chốc lại tạm dừng một tí để tiến hành nghiên cứu khoa học.
Chơi rất vui.
Cuối cùng vẫn có trà sữa uống, còn là trà sữa không giới hạn.
Tuy quá trình có hơi gian nan, nhưng thành phẩm lại ngon bất ngờ.
Nhưng chỉ uống trà sữa thôi lại thấy thiêu thiếu gì đó.
Tần Thư cúi đầu hỏi cậu: "Muốn xem phim không?"
Vẻ mặt Tống Vân Hồi hơi động, "Bây giờ?"
Tần Thư gật đầu, "Bây giờ."
Hai người rất nhanh đạt thành nhất trí.
Hôm nay bọn họ đã xem phim hoạt hình, nếu bàn đến xem phim đêm khuya, không thể không nhắc đến thể loại phim nào đó.
Hai người chọn một bộ phim kinh dị khá nổi tiếng ngày trước.
Trước khi chính thức bắt đầu xem phim, Tần Thư giúp Cam Tử đưa lồng lẫn mèo lên lầu.
Mèo nhỏ không được phép xem loại phim này.
Sau khi tìm phim xong, đặt hai cốc trà sữa cạnh nhau trên bàn, Tần Thư nhìn áo len trên người Tống Vân Hồi, sau đó đưa cho đối phương tấm thảm lông vừa hay dùng làm chăn bông hồi chiều.
Tống Vân Hồi nhận lấy bọc người lại, bọc xong còn vén ra một nửa, bàn tay lộ ra còn vẫy vẫy.
Tần Thư hiểu ý cậu, nhưng không nhúc nhích.
Cuối cùng Tống Vân Hồi mở miệng, "Mau vào nào, xem phim."
Ngay sau đó Tần Thư ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tống Vân Hồi đưa nửa tấm thảm lông cho anh, bảo anh bọc lại.
Giữa thảm lông mà chừa lại khe hở sẽ lạnh, nên khoảng cách giữa hai người nháy mắt gần hơn không ít.
Đầu phim là bầu không khí yên tĩnh không chút tiếng động.
Trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của hai người và tiếng hoạt động của máy điều hòa.
Bộ phim chính thức bắt đầu.
Câu chuyện tiến triển tầng tầng lớp lớp, bầu không khí vốn không tính là nhẹ nhàng thoải mái lại càng thêm ngột ngạt.
Ở nơi âm u chật hẹp, bầu không khí ngột ngạt lại càng thêm gay gắt.
Lúc trong nước dần dần có thứ gì đó nổi lên, cảm giác ngột ngạt sợ hãi bỗng xộc lên tận đỉnh đầu.
Mãi đến khi con ma trong nước chính thức trồi cái bản mặt ghê sợ lên khỏi mặt nước, bên cánh tay truyền đến xúc cảm lạ lẫm, Tần Thư thoáng nghiêng đầu sang.
Người bên cạnh bất giác siết chặt quần áo anh.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay đối phương, "Không cần......"
"Tần Tiểu Thư!"
Tống Vân Hồi một mặt khen ngợi, "Hóa trang đỉnh thật đấy."
......Dù đã 'về hưu' nhưng Tống Vân Hồi vẫn rất chuyên nghiệp.
Cậu quay đầu, sau đó hỏi, "Anh vừa mới nói gì cơ?"
Danh Sách Chương: