Truyện Vô Địch Chiến Thần - Mạc Khúc Ca Hành : chương 40: tâm tư của châu ngọc ánh
Vô Địch Chiến Thần - Mạc Khúc Ca Hành
-
Mạc Khúc Ca Hành
Chương 40: Tâm tư của Châu Ngọc Ánh
“Oa oa, mẹ xinh đẹp quá!”
Ngồi ở một bên, cô bé Khánh Ngọc lúc này đã không nhịn được, liên tục đứng lên vỗ tay hoan hô. Mà Châu Ngọc Ánh nhìn thấy ánh mặt của Trần Lâm chăm chú nhìn đến, lại nghe được tiếng hoan hô của con gái. Nhất thời, da mặt của cô có chút xấu hổ ửng hồng. Đồng thời, đầu cô hơi cúi thấp xuống, ngắm nhìn lấy sợi dây chuyền đang được đeo ở trước ngực.
“Có thật sự đẹp như vậy không?”
Trong miệng thấp thỏm thì thầm, âm thanh của Châu Ngọc Ánh phát ra như tiếng muỗi kêu. Bất quá, lúc này bởi vì đứng ở rất gần, thế nên cho dù vừa rồi có hơi chút thất thần, Trần Lâm cũng có thể nghe được âm thanh nói chuyện của cô. Chỉ là, lúc này Trần Lâm lại không có nói phá ra, ngược lại anh càng nhìn cô chăm chú hơn mấy phần.
“Bố bố, bố mẹ hãy hôn nhau đi! Bạn con nói, mỗi lần bố của bạn ấy tặng quà sinh nhật cho mẹ, đều hôn như vậy nha!”
Ngay vào lúc này, cô bé Khánh Ngọc đột nhiên lên tiếng đề nghị. Nhất thời, cả Trần Lâm lẫn Châu Ngọc Ánh đều không khỏi lúng túng, trên mặt liền ra mấy phần xấu hổ. Nhất là Châu Ngọc Ánh, trong lòng lúc này đã vô cùng túng quẫn.
“Tôi… tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Da mặt lúc này đã chín đỏ như gấc, Châu Ngọc Ánh vội vàng tìm lấy lý do, sau đó nhanh chân chạy đi mất. Mà lúc này, trong lòng Trần Lâm hơi thoáng có một chút tiếc nuối. Bất quá, khóe môi của anh lại nhịn không được, vểnh lên cười nhẹ một tiếng.
“Bố, vừa rồi sao bố lại không hôn mẹ? Có phải, bố đang mắc cỡ đúng không?”
Nhìn thấy Châu Ngọc Ánh chạy trốn, lại nhìn thấy Trần Lâm đang đứng bần thần ở nguyên một chỗ, cô bé Khánh Ngọc lúc này mới hiếu kỳ chạy qua, vội vàng lung lay lấy cánh tay của anh để hỏi thăm.
Nghe con bé hỏi đến, Trần Lâm không khỏi bật cười, cúi thấp người xuống, đem con gái của anh nâng lên. Một bên nghiêm túc nói chuyện, một bên không ngừng hôn nhẹ lên trên gò má của con bé.
“Con còn nhỏ, không nên hỏi những chuyện này?”
“Thế nhưng mà bố, tại sao bố mẹ của bạn có con có thể hôn nhau được, mà bố mẹ lại không thể hôn nhau?”
Lúc này, cô bé có chút khó hiểu, hơi hơi nghiêng đầu, suy tư nói ra. Nhìn thấy bộ dáng này của con bé, Trần Lâm thật sự là có chút im lặng. Bất quá, anh cũng không hiểu, trong đầu của một đứa trẻ năm tuổi giống như con gái anh, làm sao lại có nhiều thứ ý nghĩ linh tinh như vậy?
“Được rồi, bây giờ bố phải đi phụ giúp mẹ dọn dẹp thức ăn. Sau khi bố trở về, con cần phải đi ngủ sớm có biết không?”
“Bố ơi, hôm nay bố không ngủ lại sao ạ?”
“Không được, bố có nhiệm vụ cần phải hoàn thành, nên tạm thời không thể ngủ lại với hai mẹ con của con. Đợi làm xong nhiệm vụ, hôm khác bố sẽ ngủ lại có được không?”
“Vậy sao hả bố?!”
Nghe Trần Lâm sắp phải trở về, vẻ mặt của cô bé Khánh Ngọc không khỏi lộ ra một chút thất vọng. Bất quá, cô bé lúc này vẫn rất hiểu chuyện, cũng không có tiếp tục nài nỉ để cho Trần Lâm lưu lại. Nhưng mà, Trần Lâm có thể rõ ràng nhìn ra, vẻ mặt của con gái anh hiện tại không vui.
Trong lòng âm thầm bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lúc này anh cũng không có biện pháp nào khác. Vừa rồi, nhìn thấy bộ dáng của Châu Ngọc Ánh như thế, sợ rằng đêm nay anh dám xin ở lại một đêm, cô sẽ trực tiếp đem anh đuổi đi ra ngoài.
Hơn nữa, anh thật sự không quá yên tâm, cần phải trở về điều tra, nhìn xem là ai đang ở sau lưng, muốn ra tay với con gái của anh. Tất nhiên, trước khi rời đi Trần Lâm nhất định phải để cho người của anh bảo vệ tốt nơi này. Anh cũng không muốn lần nữa gặp phải những chuyện tương tự xảy ra với vợ con anh.
Nghe Trần Lâm muốn đi trở về, Châu Ngọc Ánh cũng không có làm ra phản ứng gì khác thường. Bất quá, Trần Lâm có thể nhìn ra, cô dường như hơi có phần thất thần. Thậm chí, anh còn phát hiện được cô đã đem sợi dây chuyền mà anh tặng cho, cẩn thận cất lại ở trong hộp quà.
Mặc dù phát hiện ra việc này, nhưng Trần Lâm cũng không có trực tiếp lên tiếng hỏi thăm. Ngược lại, con bé Khánh Ngọc có chút huyên náo, nó luôn cương quyết muốn cùng anh và Châu Ngọc Ánh dọn dẹp nhà cửa. Bất quá, ngoài việc làm cho hai người bọn họ thêm phần bân rộn, thì hầu như con bé cũng không phụ giúp được việc gì.
Tất nhiên, trong lòng của Trần Lâm vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Anh đã nhìn ra được, con bé là đang muốn dành thêm nhiều thời gian để ở bên cạnh anh hơn.
Qua một hồi lầu, toàn bộ chén đĩa đều được xử lý gọn gàng, ngay cả bàn ăn cũng được Trần Lâm lau chùi đến cực kỳ sạch sẽ. Có lẽ một ngày hoạt động vô cùng mệt nhọc, trước khi Trần Lâm trở về, con bé đã nhịn không được chui trở lại bên trong phòng ngủ. Mà Trần Lâm thì được Châu Ngọc Ánh đưa tiễn tới tận bậc thang cuối cùng của khu chung cư.
“Hôm nay, cảm ơn anh rất nhiều!”
Dừng lại ở dưới chân cầu thang, Châu Ngọc Ánh trong lòng nghĩ một đằng lại nói ra một nẻo. Nghe được lời cảm ơn này của cô, Trần Lâm cũng rất vui vẻ mỉm cười gật đầu, đáp lại.
“Cũng không có việc gì, dù sao, con bé cũng là con gái của tôi!”
Tất nhiên, mấy lời cuối cùng là Trần Lâm chỉ dám nói thầm ở trong bụng. Ở trước mặt của Châu Ngọc Anh, anh vẫn còn chưa dám thừa nhận mình là cha của Khánh Ngọc.
“Phải rồi, món quà này hay là anh giữ lại đi. Tôi vừa mới kiểm tra qua rồi, sợ rằng sợi dây chuyền này có giá rất đắt, tôi cũng không thể cứ như thế nhận quà của anh được. Hơn nữa, kỳ thật sinh nhật của tôi cũng qua hơn một tháng rồi. Chỉ là, con bé muốn tôi được anh tặng quà sinh nhật, nên nó mới nghĩ ra lý do như vậy mà thôi. Anh sẽ không có tức giận con bé đấy chứ?!”
Lúc nói ra những lời này, âm thanh của Châu Ngọc Ánh hơi có mấy phần chần chừ. Bất quá, động tác của cô thì lại vô cùng gọn gàng, trực tiếp đem hộp quà trả trở lại cho Trần Lâm.
Thế nhưng, Trần Lâm làm sao lại muốn nhận lấy đồ vật mà mình đã đưa ra ngoài. Huống hồ, kỳ thật trong lòng của anh đối với hai mẹ con bọn họ tỏ ra vô cùng áy náy. Thế nên, cho dù biết là không phải sinh nhật của cô, anh cũng không có ý định đem đồ vật thu lại.
“Đây là quà tôi đã tặng cho cô, cô cũng không cần phải trả lại. Hơn nữa, vừa rồi chẳng phải cô nói sinh nhật của cô đã qua một tháng rồi sao? Xem như đây là quà sinh nhật muộn của tôi cho cô đi, cũng không cần phải khách sáo!”
Nói xong lời này, Trần Lâm liền trực tiếp xoay người rời đi, cũng không để cho Châu Ngọc Ánh có cơ hội đem hộp quà trả lại. Mà nhìn thấy bóng lưng của Trần Lâm cứ như thế biến mất ở trên đường phố, trên khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh thoáng hiện ra mấy phần thất thần, đồng thời ánh mắt của cô cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Nhưng mà, lúc này người cũng đã đi rồi, hiện tại cô cũng không có biện pháp nào đem quà tặng trả lại cho đối phương. Thế nên, âm thầm thở dài ra một hơi, cuối cùng Châu Ngọc Ánh cũng đành chấp nhận thu lấy quà tặng sinh nhật của Trần Lâm, đồng thời cô bước nhanh chân đi trở về nhà.
“Mẹ ơi, bố đã về rồi sao hả mẹ?!”
Cái ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, lập tức để cho Châu Ngọc Ánh cảm thấy kinh hãi không thôi. Ngay sau đó, cô vội vàng đem ý nghĩ này hất ra ngoài, nhưng càng như vậy, tinh thần của cô càng thêm hỗn loạn. Giống như, cái suy nghĩ này thật sự không thể nào hất ra được?
Danh Sách Chương: