Truyện Vô Tận Đan Điền - Nhiếp Vân (full) : chương 145 - phục lạy cho ta
Vô Tận Đan Điền - Nhiếp Vân (full)
-
Hoành Tảo Thiên Nhai
Chương 145 - Phục lạy cho ta
Thấy bộ dáng của mọi người, Nhiếp Vân cười cười đi tới trước mặt Lạc Chiêm Hào quỳ xuống.
- Tiên tổ, hậu bối Lạc Khuynh Thành phục lạy, hi vọng ngài có thể phù hộ…
Lạc Khuynh Thành đi qua quỳ xuống bên cạnh Nhiếp Vân, liếc mắt nhìn qua thiếu niên, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt đỏ lên.
- Phải đó, chúng ta cũng cúi lạy đi?
Nhiếp Tiếu Thiên cũng không phản kháng, gật đầu đi lên quỳ xuống.
Sáu người đồng thời quỳ trước quan tài.
Sưu sưu sưu!
Khi sáu người vừa quỳ xuống dập đầu, đột nhiên nghe được cả gian phòng vang lên tiếng gió rít bén nhọn, ngay lập tức mọi người cảm thấy trên đầu có từng trận gió thổi qua, vô số phong nhận sắc bén trong phút chốt lướt tới ngay trên đầu mọi người!
Độ cao của phong nhận ước chừng khoảng một thước, vừa vặn lướt qua trên đầu mọi người đang quỳ, mỗi đạo đều có một kích toàn lực của cường giả chí tôn đỉnh, nếu mọi người không phải đang quỳ xuống, chỉ sợ tùy ý một đạo cũng có thể trực tiếp cắt họ thành hai nửa! Dù là cường giả khí tông đỉnh cũng không thoát chết!
- Đây là…
Hiểu được nguyên nhân, trên thân mọi người tuôn mồ hôi lạnh, thậm chí Nhiếp Vân cũng hết hồn.
- Ha ha, nếu các ngươi vẫn còn sống sót, nói rõ thật sự là hậu bối của ta, tôn trọng ta phát ra từ nội tâm mà không phải đánh chết hậu nhân của ta, dùng máu của họ mở ra phong ấn!
Thanh âm Lạc Khúc chợt vang lên lần nữa.
- Thật ác độc…
Nghe được câu nói này, sắc mặt mọi người thật khó xem.
Nếu bọn họ bị bảo vật làm choáng váng đầu óc, trực tiếp lấy xong rồi bỏ đi mà không phải lựa chọn quỳ xuống, chỉ sợ sau trận phong nhận kia bắn ra, không còn ai sống sót!
Thật đáng sợ!
Không hổ là cường giả chí tôn, quả nhiên sát phạt tàn nhẫn, không quỳ sẽ chết, mặc kệ những người này có phải thật sự là hậu bối của mình hay không, không tôn trọng chính mình thì phải tử vong!
- Nếu các ngươi đã thật sự là hậu nhân của ta, ta cũng không thừa nước đục thả câu, đem bảo bối trọng yếu nhất giao cho các ngươi đi!
Oanh long long!
Lời vừa dứt, quan tài trước mặt đột nhiên từ từ mở ra, một thanh bảo kiếm sắc bén từ bên trong dâng lên.
- Bảo kiếm? Chẳng lẽ lời của La Vũ cùng La Trữ nói về thất kiếm là thật sự? Thật sự có thứ này?
Nhìn thấy bảo kiếm đột nhiên xuất hiện, Nhiếp Vân chợt nhớ tới lúc trước mình từng nghe lén cuộc nói chuyện, khẽ cau mày.
Kiếp trước mình chưa từng nghe nói qua về thất kiếm, không biết là vật gì, nhưng có thể khiến cho La gia của Thần Phong thành xem trọng, khẳng định không phải vật đơn giản.
Ông!
Bảo kiếm chậm rãi bay lên, hàn quang lộ ra, nhìn trình độ sắc bén mà xem, chỉ sợ phẩm chất không thua gì vương tộc thượng phẩm.
Binh khí vương tộc thượng phẩm!
Khó trách Lạc Khúc từng nói trong này có một bảo vật còn hơn toàn bộ những bảo vật khác cộng lại, ai cũng nghĩ là phù lục, nào ngờ là vật này!
Bảo kiếm vương tộc thượng phẩm, có thể làm cho thực lực gia tăng gấp đôi, nếu Nhiếp Vân luyện hóa, dù chống lại Trữ Vương bọn hắn cũng có sức đánh một trận.
- Vật này gọi là Thiên Cơ kiếm, là ta lấy được trong một cổ tích, phẩm chất không thua kém vương tộc thượng phẩm, trân quý vô cùng, trong đó tựa hồ còn liên lụy tới một bí mật cực lớn, hiện tại tặng cho các ngươi!
Thanh âm Lạc Khúc vang lên.
- Các ngươi là hậu bối của ta hữu dũng hữu mưu, lại tôn trọng tổ tiên, ta thật vui mừng, trong quan tài cũng không có thi thể của ta, tuy nơi này gọi là Lạc Khúc mộ nhưng không phải chỗ an táng của ta, sau khi các ngươi rời khỏi đây không cần trở lại, cũng không cần tiếp tục tế bái, ta tới từ trong thiên địa, biến mất trong thiên địa, ha ha!
Thanh âm mang theo vẻ tiêu sái hào phóng, càng ngày càng vang, sau đó hoàn toàn biến mất.
- Lạc Khúc tiên tổ không phải chôn ở chỗ này/
Nghe được nội dung, vẻ mặt Lạc Chiêm Hào mất mát, nhưng nghĩ nghĩ lại giật mình.
Nơi này có nhiều phong ấn như vậy, nếu tổ tiên chưa chết thì có thể đi vào, nhưng nếu hắn đã chết thì ai đem thi thể của hắn chuyển vào đây? Hơn nữa cho dù có người đem thi thể đi vào, chỉ sợ bọn hắn dọn sạch thứ tốt bỏ đi mất, làm sao lưu lại cho nhóm người mình?
- Lấy bảo kiếm, chúng ta đi thôi!
Nhiếp Vân vừa định đứng lên, đột nhiên chứng kiến cách đó không xa có một thân ảnh lao ra chộp lấy trường kiếm bỏ chạy ra ngoài!
- Ha ha, bảo kiếm này rốt cục bị ta được đến!
- Nguy rồi, mau đuổi theo!
Nhìn thấy bóng người kia mạnh mẽ thoát ra, đồng tử mọi người co rụt lại đồng thời trong lòng kỳ quái, tám yêu nhân cùng tới đã bị thiết kế chết sáu tên, còn hai tên bị nhốt bên ngoài, vì sao nơi này có thêm một tên?
- A, Phùng Tiêu, thì ra là ngươi, dừng lại cho ta!
Mọi người còn đang nghi hoặc, chợt nghe thanh âm Lạc Khuynh Thành vang lên, lập tức oanh một tiếng vang giòn, thân hình thiếu nữ bay ngược ra ngoài nặng nề suất lên góc tường.
- Phùng Tiêu?
Mọi người lúc này mới ý thức được trong đám người quả nhiên không thấy Phùng Tiêu, vừa rồi cướp đi bảo kiếm chính là người này!
- Yêu linh phụ thể! Phùng Tiêu nhất định bị yêu linh phụ thể!
Nhiếp Tiếu Thiên biến sắc.
Địa phương đáng sợ nhất của Yêu tộc chính là chỗ này, cho dù phụ thể nhưng người khác cũng không thể điều tra được gì, thường thường ở thời điểm mấu chốt nhất quay giáo một kích làm nhân loại khó lòng phòng bị!
- Khuynh Thành, ngươi thế nào?
Nhiếp Vân chứng kiến cánh tay Lạc Khuynh Thành còn chảy máu, biết chuyện mình lo lắng nhất đã xuất hiện.
Danh Sách Chương: