Truyện Vô Tận Đan Điền - Nhiếp Vân (full) : chương 2098 - mê thiên kỳ. (1)
Vô Tận Đan Điền - Nhiếp Vân (full)
-
Hoành Tảo Thiên Nhai
Chương 2098 - Mê Thiên Kỳ. (1)
Hừ lạnh một tiếng, Cừu Thiên không hề để ý tới tên đệ tử này mà hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn thẳng về phía trước.
Trước mắt mây mù vờn quanh, cái gì cũng không nhìn tới, một khi tiến vào trong đó quả thực không khác gì trợn mắt.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Nhiếp Vân cũng thừa cơ quan sát Tề Thiên lĩnh này.
Giống như trong truyền thuyết, sương mù bốc lên, tinh thần lan tràn về phía trước giống như sương mù trước mắt có môt loại năng lực hấp thu đặc thù vậy. Có thể đem tinh thần lực nhanh chóng hấp thu, cho dù là hắn, phạm vi có thể quan sát cũng không cao hơn mười trượng.
- Thiên Nhãn!
Trong lòng khẽ động, thiên phú Thiên Nhãn lặng lẽ vận chuyển, nhìn vào bên trong sương mù, sương mù ở trước mặt Thiên Nhãn giống như mê cung tầng tầng lớp lớp chậm rãi tách ra.
- Khoảng cách ngàn trượng.
Liếc mắt nhìn qua, lại suy tính một chút, hai mắt Nhiếp Vân lập lòe.
Dùng tinh thần lực, tối đa chỉ có thể nhìn được phạm vi chừng mười trượng, mà Thiên Nhãn hoàn toàn có thể nhìn rõ trong phạm vi ngàn trượng!
Tề Thiên lĩnh, người nhiều nhất cũng nhìn nhìn được hơn mười trượn, hắn lại có thể xem nhìn một ngàn trượng, loại này phạm vi bao trùm có ưu thế rất lớn.
- Cừu Thiên, không phải là chúng ta không tin ngươi, Tề Thiên lĩnh này quả thực quá mức nguy hiểm, không bằng như vậy đi. Ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta đi theo sau ngươi. Cùng lắm thì sau khi có được ngọc bài, chúng ta sẽ phân cho ngươi một bộ phận!
Nhìn một hồi, hai hàng lông mày của Tần Đào càng ngày càng nhíu chặt, khẽ nói.
- Hừ, sợ hãi thì ở lại chỗ này đi!
Cừu Thiên phất tay, thân thể khẽ động, dẫn đầu đi vào bên trong Tề Thiên lĩnh.
- Hừ, mới vừa rồi kiêu ngạo như vậy, ta còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, hóa ra chỉ là bao cỏ!
Hạc Đàm thấy Tần Đào bó tay bó chân, nhịn không được cất tiếng cười to. Cỗ uất khí vừa rồi hắn phải chịu trong nháy mắt được hóa giải toàn bộ, hắn theo sát sau lưng Cừu Thiên lập tức tiến vào bên trong sương mù.
- Đáng giận!
Nghe thấy đối phương cười nhạo, sắc mặt Tần Đào có chút khó coi, lại nói với mấy người sau lưng mình một câu.
- Chúng ta cũng đi vào, không thể để cho bọn chúng xem nhẹ được!
Sau đó hắn cũng thả người đi vào.
Người vừa tiến vào sương mù, cảm giác hoàn toàn khác biệt khi ở bên ngoài, bên trong mang theo hàn ý lạnh như băng, giống như vừa tiến vào thế giới băng tuyết vậy.
Thiên phú Thiên Nhãn của Nhiếp Vân toàn lực vận chuyển, đem tất cả sương mù nhìn vào trong đáy mắt, thậm chí một ít mảnh vỡ không gian hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Người khác ở chỗ này nguy cơ trùng trùng, sinh tử khó dò. Hắn ở chỗ này lại giống như hậu hoa viên nhà mình vậy, cực kỳ đơn giản.
- Ồ, đúng rồi, Tề Thiên lĩnh này có phải là nơi để cho người ta lĩnh ngộ đại đạo Thiên Nhãn hay không?
Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn.
Tề Thiên lĩnh sương mù nồng nặc, không có thiên phú Thiên Nhãn, muốn đi ra khỏi nơi đây, không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Bất quá, vạn vật tương sinh tương khắc, chính bởi vì có thuộc tính như vậy cho nên Thiên nhãn đại đạo ở chỗ này càng thêm rõ ràng, dễ dàng lĩnh ngộ hơn.
- Tề Thiên lĩnh quả thực có trợ giúp lĩnh ngộ thiên phú Thiên nhãn, Loạn Phong cốc hẳn là cũng có tác dụng lĩnh ngộ phòng ngự đại đạo a. . .
Một pháp thông vạn pháp thông, Nhiếp Vân lúc này mới hiểu ra.
Mọi người đều nói những nơi đặc thú trong phạm vi tứ đại tông môn đối với lĩnh ngộ đại đạo có trợ giúp rất lớn, trước đó hắn không cho là đúng, hiện tại xem ra quả nhiên lời đồn không sai!
Hỗn Loạn sơn nguy cơ trùng trùng, cũng nà nơi rất tốt để lĩnh ngộ đại đạo, chính vì vậy mới có vô số đệ tử tre già măng mọc, không quản nguy hiểm đi tới nơi này.
Đương nhiên, trên Hỗn Loạn sơn có vô số linh dược quý trọng, bảo vật cũng là một trong số đó.
- Nếu như Cừu Thiên suy tính không sai, người của Đoạn Thiên nhai hẳn trốn ở chỗ này! Đám người này dám tiến vào nơi đây. . . Sợ rằng có một vị cường giả đã hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo a!
Trong đầu suy nghĩ một phen, tâm Nhiếp Vân như tấm gương sáng.
Người của Đoạn Thiên nhai dám ở trốn chỗ này mà không có một chút chuyện gì. Như vậy cũng không phải ăn no dửng mỡ mà đám người này có nắm chắc. Có một vị cường giả cũng giống như hắn, lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo.
Nghĩ tới điểm này, hai mắt Nhiếp Vân lóe lên quang mang, đang nghĩ xem làm sao có thể thi triển được kế hoạch.
Đối phương cũng có cường giả Thiên nhãn, muốn mượn dùng địa lợi chỉnh chết bọn chúng tương đối phiền phức, chỉ có thể nghĩ những biện pháp khác mà thôi.
Thực lực của hắn bây giờ so với người của Đoạn Thiên nhai thấp hơn, không thể suy tính phương vị chính xác của đối phương, nhưng mà nếu như Cừu Thiên xác định đối phương ở gần đây như vậy thì hắn hoàn toàn có thể suy tính ra được những chỗ không có người.
Danh Sách Chương: