Truyện Vô Tận Đan Điền - Nhiếp Vân (full) : chương 671 - đoạt linh
Vô Tận Đan Điền - Nhiếp Vân (full)
-
Hoành Tảo Thiên Nhai
Chương 671 - đoạt linh
Yêu thi vốn không thèm để ý nhiếp vân, nhưng lúc này sắc mặt lại thay đổi.
- Không thể để cho hắn hại yêu thi, thanh minh diêu thiên trảo!
Thấy chiêu kiếm pháp của nhiếp vân, yêu nhân râu trắng hoảng sợ, rống to một tiếng, quỷ trảo âm trầm bổ thẳng về hướng nhiếp vân.
- Hủ thi phệ tâm độc!
Tô quả cũng biết sự tình nghiêm trọng, hai mắt nheo lại, bàn tay vươn về phía trước, khí tức tanh hôi tràn tới khiến người buồn nôn.
- Di tinh, mười hai thi thể thiên kiều cảnh ngăn cản!
Không để ý tới công kích của hai yêu nhân, trong lòng nhiếp vân vừa động, xung quanh liền xuất hiện mười hai thi thể, hướng tô quả cùng yêu nhân râu trắng đánh tới.
Mười hai thi thể đồng thời ra tay, không gian yêu la u minh vực nháy mắt vặn vẹo, hai yêu nhân lập tức phun máu tươi bay ngược ra ngoài!
Tu vi của mười hai thi thể vốn không thua kém bọn hắn, hơn nữa còn là đệ tử đại tông môn, chiêu số không ít, bản năng chiến đấu rất mạnh, mà hai yêu nhân chiến đấu thời gian rất lâu, tinh lực tiêu hao rất nhiều, vừa tiếp một chiêu liền bại trận.
Nhất là tô quả, chỉ co giật hai cái liền đoạn tuyệt sinh cơ.
- Chết đi!
Xử lý xong tô quả cùng yêu nhân râu trắng, thân thể nhiếp vân chợt nhoáng lên thu hồi mười hai thi thể, mũi kiếm thẳng tắp chỉ vào yêu thi.
Nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất đánh chết yêu thi, hiện tại nếu mình toàn lực phi hành, lại thi triển vô thượng kiếm pháp, tốc độ cực nhanh, dù mười hai cỗ thi thể thêm vào một chỗ cũng không bằng mình!
Cho nên hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể dựa vào mười hai thi thể.
- Vu hạp lạc quan ngăn cản, bí thuật, quỷ ảnh trọng trọng!
Chứng kiến uy lực một kiếm của nhiếp vân, yêu thi cảm thấy muốn phát điên, hai mắt đỏ đậm, quan tài sau lưng xoay tròn chắn trước mắt nhiếp vân, đồng thời toàn thân máu tươi sôi trào, nháy mắt thi triển bí thuật, thân thể biến thành tám ảo ảnh, bắn về bốn phương tám hướng.
Quỷ ảnh trọng trọng, là bí thuật chạy trốn của yêu tộc, một khi thi triển sẽ xuất hiện tám thân ảnh giống nhau, bảy giả một thật, làm người ta khó thể phân biệt, yêu thi tựa hồ cũng biết tránh không khỏi chiêu kiếm của thiếu niên, lúc này mới thi triển tuyệt chiêu chạy trốn.
- Còn muốn chạy, chết cho ta!
Nhiếp vân quát lớn, huyền ngọc kiếm run lên, quan tài bị kiếm khí thất thải trộn thành mảnh vỡ, đồng thời thiên nhãn mở ra, liếc mắt liền nhận ra thật giả, tốc độ kiếm quang không giảm, lại nhanh chóng đánh tới.
Phác xích!
Yêu thi hiển nhiên không tưởng được thiếu niên có thiên phú thiên nhãn, có thể nhận ra chân thân của hắn, bị một kiếm đâm trúng đầu, oanh một tiếng hoàn toàn nổ tung.
Đánh chết yêu nhân cương thi tộc cùng yêu nhân hủ thi tộc có khác nhau, nhất định đánh bạo đầu, bằng không giết không chết.
- rốt cục đã chết, giải trừ nguy hiểm!
Đánh chết yêu thi, nhiếp vân nhẹ nhàng thở ra, yêu thi tử vong đại biểu huyết linh tinh phách không có chủ nhân, không thể ô nhiễm u minh kiếm.
- A…
Ngay lúc nhiếp vân vừa nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nghe trên không trung vang lên tiếng kêu thảm, hắn ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt biến thành khó xem.
Chỉ thấy huyết linh tinh phách cũng chưa bị mất đi khống chế, ngược lại tốc độ nhanh hơn, thoáng chốc chui vào trong u minh kiếm, u minh kiếm chấn động phát ra khí tức yêu dị, linh tính nháy mắt bị phá hủy.
- rốt cục sao lại thế này?
Linh tính u minh kiếm bị hủy, bị huyết linh tinh phách chiếm cứ, cũng nói lên thanh vô thượng lợi khí kia đã hoàn toàn biến thành phế vật. Nhiếp vân chỉ cảm thấy ánh mắt đỏ lên, đầu nổ tung, toàn thân run rẩy không thể tin.
Không phải mình đã đánh chết chủ nhân yêu thi của huyết linh tinh phách sao? Vì sao đối phương vẫn còn nhắm vào u minh kiếm?
Chẳng lẽ huyết linh tinh phách không có chủ nhân khống chế cũng có thể tự mình đoạt xá?
Không nghe nói qua a!
Kiếp trước vì tìm yêu tộc báo thù, hắn hiểu biết nhiều về yêu tộc, chuyện về huyết linh tinh phách từng đặc biệt tìm đọc ghi chép, tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy qua, nhưng cũng biết huyết linh tinh phách mất đi ý thức chủ nhân chỉ là cô hồn dã quỷ, tuyệt không tạo thành phiền toái, vì sao lúc này hoàn toàn khác hẳn?
Chẳng lẽ…
Đột nhiên trong lòng nhiếp vân vừa động, nhớ lại một chuyện thật đáng sợ, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy yêu nhân râu trắng đứng lên, trong ánh mắt lộ vẻ tham lam lẫn hưng phấn.
- Ha ha, u minh kiếm là của chúng ta, hiện tại các ngươi chết đi cho ta!
Một tiếng thét dài, yêu nhân râu trắng hướng không trung chộp tới, u minh kiếm phát ra khí tức yêu dị liền bay nhanh rơi vào trong tay hắn.
- Nguyên lai chủ nhân huyết linh tinh phách là ngươi mà không phải yêu thi!
Nhìn tới đây, nhiếp vân làm sao còn không hiểu là chuyện gì xảy ra, ánh mắt lập tức đỏ.
Vừa rồi nhìn thấy huyết linh tinh phách từ trong quan tài của yêu thi bay ra, cho nên nhiếp vân cho rằng hắn là chủ nhân của nó, xem ra hắn đã sai lầm, chủ nhân của huyết linh tinh phách lại là yêu nhân râu trắng.
Hắn mới là bàn tay đen chân chính sau màn!
- Không sai, hiện tại mới biết thì đã muộn! U minh khí thêm vào thân thể của ta đã giúp thương thế khôi phục!
Yêu nhân nhe răng cười, u minh kiếm chợt hoa phá trường không, trong minh minh có một cỗ khí tức đặc thù từ trên trời giáng xuống, khí tức của hắn lập tức khôi phục, khí thế như hồng.
tử của huynh, sinh con dưỡng cái cho huynh!
Danh Sách Chương: