Truyện Vô Tận Đan Điền - Nhiếp Vân (full) : chương 897 - lồng sắt. (2)
Vô Tận Đan Điền - Nhiếp Vân (full)
-
Hoành Tảo Thiên Nhai
Chương 897 - Lồng sắt. (2)
- Hạp Hư cảnh sơ kỳ? Ha ha, để ta cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta. Cũng cho ngươi biết cái gì là thực lực.
Nhiếp Vân khẽ động thì người trung niên kia lập tức nhìn ra thực lực của hắn. Người này cười ha hả, trong thanh âm mang theo vẻ lạnh lẽo và khinh thường nồng đậm.
Đạt tới Hạp Hư cảnh, mỗi một cấp bậc đều chênh lệch như trời và đất. Huống chi trung kỳ, sơ kỳ trong mắt hắn, thiếu niên trước mắt này căn bản chỉ cần một chiêu là có thể đánh chết.
- ha ha.
Đối mặt với lời nói hung hăng càn quấy của đối phương, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, một quyền chậm rãi đánh về phía trước, lập tức va chạm với bàn tay quỷ kia.
Phanh.
Quyền chưởng va chạm, người trung niên không động, mà Nhiếp Vân lại lui về phía sau một bước.
- Rất tốt, không ngờ ngươi lại có thực lực như vậy, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta đi.
Một chiêu chấm dứt, hai người không có ý định động thủ nữa. Người trung niên này nhìn về phía Nhiếp Vân, do dự một chút, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía tên đồ đệ đã mất một cánh tay nói một tiếng, sau đó bước nhanh ra ngoài.
- Sư phụ, nhất định người phải thay đồ nhi báo thù...
Thấy sư phụ rõ ràng đã chiếm thế thượng phong lại xoay người rời đi, tên thanh niên này không hiểu ra sao, hắn sững sờ một chút rồi vội vàng hô lớn.
Phanh...
Hắn còn chưa nói xong thì đã cảm thấy mặt tê rần, bị một cái tát đập cho quay tròn tại chỗ. Lúc dừng lại hắn mới phát hiện ra người động thủ là sư phụ mình.
- Không được nói nhảm, theo ta về.
Ngay sau đó hắn nghe một tiếng quát lớn vang lên.
- Vâng.
Bị tát cho đông tây nam bắc không rõ ràng, lúc này thanh niên này mới biết được sư phụ tức giận. Hắn không dám nói gì, nuốt vào một khỏa đan dược giảm bớt thương thế, lại cầm cánh tay bị đứt lên, lúc này mới đi theo sau lưng người trung niên kia bước ra ngoài.
Tu luyện giả bình thường cánh tay đứt rời không có cách nào tiếp tục tu luyện, tuy nhiên nếu như tìm được Trị liệu sư đồng cấp hoặc là người thực lực mạnh hơn nữa, sử dụng đại thủ pháp nối vào, như vậy chắc có lẽ không có vấn đề igf.
- Sư phụ, vừa rồi rõ ràng người chiếm thế thượng phong, tiểu tử kia bất quá chỉ là Hạp Hư cảnh sơ kỳ, không phải là đối thủ của người, vì sao chúng ta phải đi vậy?
Rời khỏi giám bảo đại hội, thanh niên kia vẻ mặt phiền muộn lên tiếng hỏi sư phụ hắn.
Hắn và sư phụ ở nhiều năm, cho nên vô cùng hiểu rõ tính cách của đối phương. Hắn biết sư phụ là người không chịu thiệt thòi, rõ ràng thực lực đã có thể nghiền áp, vì sao lại xoay người rời đi? Chuyện này rõ ràng không hợp với tính cách của sư phụ hắn.
- Chiếm thế thượng phong sao?
Sắc mặt trung niên này âm trầm, khóe miệng co giật.
- Chẳng lẽ không phải?
Thấy sư phụ như vậy, thanh niên này sững sờ.
- Ngươi xem cánh tay ta thì biết.
Trung niên này cũng không giải thích mà kéo ống tay áo lên.
- Ồ? Đây là..
Thanh niên kia vội vàng nhìn lại, vừa mới nhìn qua thì sắc mặt đã lập tức đại biến.
Chỉ thấy cánh tay của sư phụ hắn lúc này trở nên tái nhợt, tựa như gốm sứ bị thiêu đốt vậy, không còn một chút hoạt tính nào của cơ bắp. Vừa nhìn đã biết rõ bị người ta dùng lực lượng ngoài phạm vi thừa nhận đánh vào.
- Đây là... Tên kia đánh?
Nuốt nước miếng một cái, thanh niên kia cố gắng nói hết ý của mình.
Đột nhiên....
Phanh.
Cánh tay của trung niên này hóa thành bụi phấn.
- ah....
Cánh tay đột nhiên vỡ nát, đau đớn kịch liệt khiến cho trung niên này không nhịn được gào rú.
- Cái này... Cái này...
Nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy thanh niên này sợ tới mức liên tiếp lùi về phía sai, hai chân vấp vào nhau, té xuống mặt đất.
Đường đường là cường giả Thiên Kiều cảnh hậu kỳ không ngờ lại như vậy, đủ để thấy được chuyện trước mắt đã vượt quá tưởng tượng của hắn. Tinh thần rốt cuộc không có cách nào trầm ổn như núi được nữa.
Cánh tay là thịt, không phải là gốm sứ, không phải là ngọc. Không ngờ lại có thể nổ thành bụi phấn, loại tình huống này đã vượt quá nhận thức của hắn.
- Thực lực người này không phải là thứ mà chúng ta có thể chống lại, đi thôi.
Nuốt vào một khỏa đan dược, cảm giác đau đớn giảm bớt một chút, lúc này người trung niên mới nhìn về phía giám bảo đại hội, sắc mặt tái nhợt.
- Vâng.
Rốt cuộc thanh niên kia lúc này cũng biết được chỗ đáng sợ của đối phương, hắn liên tục gật đầu, theo sát sau lưng người trung niên kia, cả hai cùng nhau rời đi.
- Không ngờ thực lực đạt tới Hạp Hư cảnh, vạn dụng ám kình càng thêm thuần thục.
Nhìn động tác và đối thoại của hai người, Nhiếp Vân lạnh nhạt cười, không thèm để ý tới đối phương mà lại tiếp tục đi vào trong đấu giá hội.
Tuy nhiên, hắn cũng biết những thứ này liên quan tới rất nhiều thiên phú cùng với lĩnh ngộ lực lượng. Muốn triệt để dung hợp thực sự rất khó khăn. Không nói đâu xa, chỉ nói Vô thượng đại kiếm thuật và ám kình.
Danh Sách Chương: