"Gì cơ? Tiểu Vũ còn sống?"
Liễu Thi Nghiên vốn đang lấy tay nâng má, say sưa nhìn Diệp Hi Hòa ăn cơm nghe vậy cả kinh, trực tiếp đứng lên, trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa hỏi.
"Ừ, nói chính xác hơn là ba năm nay con bé luôn ở nhà họ Diệp của bọn anh, chẳng qua sống rất khổ”
Diệp Hi Hòa nói tiếp: "Giờ anh đã chữa hết bệnh cho con bé, sau này sẽ không sao nữa."
Liễu Thi Nghiên bật khóc: "Anh Diệp à, em nhớ Tiểu Vũ lắm, em đến thăm con bé liền được không? Lát nữa cơm nước xong em với anh về ngay nhé?"
"Không cần đâu."
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Giờ Tiểu Vũ vẫn yếu lắm, còn hôn mê, đợi ngày mai đi, không cần đến gấp vậy đâu."
"Dạ…"
Trong lòng Liễu Thi Nghiên vừa sợ vừa lo, nhưng vẫn cố đè nén ngồi xuống.
Tiếp đó, mấy người họ ăn cơm, lại trò chuyện rất lâu.
Sắc trời đã tối, Liễu Thi Nghiên thu dọn bát đũa đi ra ngoài trước, còn Liễu Thành Chí ở lại uống trà một lát với Diệp Hi Hòa.
Ba năm nay ông ta có quá nhiều chuyện muốn nói với Diệp Hi Hòa, ví như cũng rất phẫn nộ không biết đến tột cùng là ai đã hủy diệt nhà họ Diệp vào ba năm trước.
Sau đó lại vô cùng tò mò vì những gì Diệp Hi Hòa đã trải qua trong ba năm nay, không hiểu tại sao Diệp Hi Hòa trở về lại như thay da đổi thịt.
Điều nên nói Diệp Hi Hòa sẽ nói ra, điều không nên cũng không để lộ, suy cho cùng đối với người bình thường như nhà họ Liễu, biết quá nhiều ngược lại không tốt cho họ."
"Chú Liễu, nhà vệ sinh của chú ở đâu nhỉ? Cháu đi vệ sinh một chút."
Diệp Hi Hòa lấy cớ đứng dậy.
"Ở sân sau."
"Vâng."
Diệp Hi Hòa rời khỏi phòng, đi vào sân sau.
Thấy một căn nhà nhỏ trong góc cách đó không xa vẫn còn sáng đèn, hắn bèn đi qua.
Sau khi Diệp Hi Hòa trở về căn phòng trước đó, thật sự không còn tâm trạng uống trà, nói một tiếng với Liễu Thành Chí và Từ Mỹ Đệ liền chào tạm biệt rời đi.