Diệp Hi Hòa nghe thấy lời này cũng không quay đầu lại.
Tiếng gió vun vút truyền đến từ phía sau, tiếp đó một cú đấm nặng nề đập thẳng vào huyệt đạo sau gáy hẳn!
"Răng rắc" một tiếng, hắn vẫn bình an vô sự, nhưng cánh tay kia vỡ vụn, cả cánh tay bay thành vũng máu!
"Mẹ nó!"
Phía sau vang lên tiếng thét đau đớn, bóng người kia nghiến răng lùi lại, vừa ôm cánh tay cụt vừa chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Diệp Hi Hòa quay đầu nhìn với vẻ mặt lạnh lùng, bỗng thấy có hai ông lão ở phía sau mình, người đầu còn già hơn người sau, ông lão trông già hơn đang ôm cánh tay cụt khóc lóc thảm thiết.
Sau lưng họ còn hơn mười người khác, giờ đây bọn họ cũng nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ mặt kinh hãi!
"Tên nghiệp chướng này! Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Cao Viễn Vượng và Hách Kinh Phong lại chết dưới tay tên này, đúng là có chút thực lực, đại Tông sư 1 sao như tôi cũng không thể phá vỡ phòng thủ của hẳn!"
Ông lão ôm cánh tay cụt giận dữ nói, vội vã lấy thuốc từ túi ra nuốt xuống, lúc này mới cầm được máu, giảm đi sự đau đớn nơi cánh tay bị đứt.
Diệp Hi Hòa nghe ông nhắc đến Cao Viễn Vượng và Hách Kinh Phong, biết đây vẫn là bọn Quỷ Y Môn, bọn họ vẫn không học được bài học nào, tự đến tìm đường chết.
"Quỷ Y Môn, xem ra các người thật sự coi lời tôi là gió thoảng qua tai nhỉ? Tôi cho các ngươi cơ hội sửa sai, các người lại cố tình tự tìm đường chết à?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Nghiệp chướng! Đừng quá ngông cuồng!! Mày giết người của Quỷ Y Môn, còn muốn cướp mất bảo tàng thuốc của bọn tao à, mơ đi! Có tao ở đây, mày đừng hòng… "
Diệp Hi Hòa nở nụ cười lạnh lùng.