Tiêu rồi!
Nghe người đẹp lạnh lùng nói người kia đang rất tức giận, Tôn Quốc Lệ bị dọa sắp khóc, sống lưng lạnh toát, hối hận vô cùng.
Đúng là oan uổng quá đi mất, lúc đó ông ta thật sự không biết quan hệ giữa Diệp Hi Hòa và người kia lại thân thiết đến vậy, hơn nữa trong hồ sơ lý lịch của Diệp Hi Hòa cũng đâu đề cập tới chỉ tiết này.
“Rõ! Tôi lập tức dẫn cô tới đó ngay!”
Dù cổ vẫn còn đang dựng cả da gà da vịt, Tôn Quốc Lệ vẫn nhanh nhẹn dẫn đường cho người đẹp lạnh lùng đi thẳng về phía ngục giam.
“Ngục giam? Thượng úy Tôn, không phải ông nói chỉ dẫn người về điều tra thôi sao? Sao lại nhốt vào ngục thế này? Giỏi lắm, tôi nhất định sẽ báo cáo chỉ tiết chuyện này cho người đó biết!"
Hiện tại, người đẹp lạnh lùng sắp nổ tung thật rồi, tới cả giọng điệu cũng để lộ ra sự căm hận đến tận xương tuỷ.
Tôn Quốc Lệ khóc không ra nước mắt, bị dọa tới độ hai chân run bần bật, khó khăn lắm mới lết tới được trước phòng giam nhốt Diệp Hi Hòa. Lúc này, ông ta phát hiện Diệp Hi Hòa vẫn còn đang làm quen với hoàn cảnh mới, mông còn ngồi chưa ấm chỗ nữa.
“Diệp, Diệp thiếu gia…” Tôn Quốc Lệ chầm chậm chạy lại gần: “Tôi tới thả cậu ra đây, cậu thấy đấy, chuyện ầm ï lần này chỉ là một lần lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương*, hiểu lầm cả thôi. Cậu chẳng qua là giết chết mấy tên Nhật Bản thôi, chúng tội ác tày đình, có chết cũng chưa đền hết tội, đều do tôi quá sơ xuất, cậu là anh hùng dân tộc, thế mà tôi còn dám bắt cậu đi…
Ẩm!