“Nhà họ Lâm chúng ta thật sự phải rạch rõ giới hạn với loại người này sao, nhất là khi không biết hai ngày sau nghĩa trang nhà cậu ta sẽ như thế nào, làm không tốt thì cho dù cậu ấy bất tử thì sau này cũng đổ máu nơi nghĩa trang, nhà họ Lâm chúng ta không thể gặp nạn theo như vậy được!”
“Gia chủ, ngài…"
“Câm miệng.
Lâm Trường Dần lạnh lùng gầm lên, nói: “Lần này là bản thân Chỉ Huyên tự muốn qua đó chăm sóc cho em gái của Diệp thiếu thay cho Tống cung phụng!”
“Mà chuyện này, cũng là ý định của tôi!”
“Nếu như các cậu có ai dám có dị nghị với quyết định bảo vệ Diệp thiếu của tôi thì từ giờ phút này trở đi phải cút khỏi nhà họ Diệp này, nhà họ Diệp không cần loại ăn cháo đá bát, tham sống sợ chết này!”
Những người trong dòng họ nghe thấy câu nói này của Lâm Trường Dần thì mới không dám mở miệng nữa, nhưng trong lòng vẫn nặng nề như cũ.
Mà nhị gia Lâm Ngọc Sơn thì không hề mở miệng từ đầu đến cuối.
Ông ta biết đại ca mình rất cảm kích khi Diệp Hi Hòa cứu ông ấy, nhưng với tình huống ông ấy ủng hộ Diệp Hi Hòa vô điều kiện, thậm chí còn cược cả dòng họ lên người Diệp Hi Hòa thì ông ta cũng không dám cam đoan chuyện đó hoàn toàn là đúng.
Hiện tại ông ta không thể nói cái gì, bởi vì ông cũng không thể nhìn thấu sức mạnh của Diệp Hi Hòa.
Đúng lúc mượn cơ hội lần này để xem biểu hiện của thiếu gia nhà họ Diệp, nếu như hắn thật sự có thể giết tất cả mọi người trong Huyết Đao Môn, vậy thì sau này chuyện lấy lòng hắn vô điều kiện của nhà họ Lâm là hành động sáng suốt!
Rất nhanh, ba mươi phút sau, đoàn xe phóng nhanh như chớp rời khỏi vùng ngoại ô Tân Hải, đi tới một ngọn núi.
Ngọn núi này có cảnh vật nguyên thủy, chưa từng bị khai phá nên đường lên núi cũng chỉ có một đường.
Sau khi đoàn xe chạy lên núi thì nhanh chóng thấy sơn môn đứng sừng sững ghi ba chữ “Huyết Đao Môn” †o oạch ở giữa sườn núi!
Ba chữ này có màu đỏ như máu, xem ra có người đã dùng đao pháp khắc lên, để cho người ta có cảm giác cực kỳ hùng hồn và ngang ngược, tràn đầy áp bức!
Theo việc đoàn xe dừng lại thì vài đệ tử trong Huyết Đao Môn lập tức hiện thân, đi ra ngoài.
“Kẻ nào vậy? Dám lỗ mãng với Huyết Đao Môn bọn tao? Chán sống rồi sao?”
Diệp Hi Hòa không nói hai lời, trực tiếp xuống xe, tát một cái lập tức biến những người đó thành máu thịt, chỉ chừa lại một người!