Từ trước khi Diệp Hi Hòa xuất hiện, Lâm Chỉ Huyên đã từng tưởng tượng.
Liệu tên quyết đoán bá đạo, coi trời bằng vung này có đến cứu mình không?
Đáng tiếc đáp áp lại là không, cuối cùng đó chỉ là một loại ảo tưởng của cô ấy.
Cô ấy cảm thấy đối với Diệp Hi Hòa mà nói thì mình không đủ để Diệp Hi Hòa tiêu diệt Huyết Đao Môn.
Hơn nữa cường giả trong Huyết Đao Môn này thật sự khủng bố, một đệ tử chân truyền nào đó thôi cũng có thể so với Tống cung phụng, thực lực thậm chí còn cao hơn Tống cung phụng.
Cho nên cô ấy không dám hy vọng xa vời rằng Diệp Hi Hòa hoành hành ngang ngược cũng dám tới nơi này, một mình cứu người.
Thật không ngờ giấc mơ giả tưởng không thể thực hiện được của cô ấy, bây giờ lại thật sự hiện ra trước mắt.
Diệp Hi Hòa cứ ngang ngược đi tới, giáng xuống như thần binh trong khoảnh khäc nguy hiểm nhất của cô ấy.
“Thăng oät, mày là ai? Lại dám đến phá hỏng chuyện tốt của tao, còn giết người môn phái tao?”
Lão tổ Huyết Đao đứng chắp tay.
Mặc dù ông ta cũng rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của Diệp Hi Hòa, hơn nữa nhất thời không nhìn ra được thực lực của Diệp Hi Hòa.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là ông ta sẽ bị Diệp Hi Hòa hù dọa.
Ông ta thân làm định hải thần châm của Huyết Đao Môn, là chỗ dựa cuối cùng của chốn này, tồn tại giống như lão tổ, một thân thực lực này còn vượt qua cấp Đại Thái Đấu, Đại Thái Đẩu 1 sao danh xứng với thực.
Giới võ đạo có nói, dưới Đại Thái Đấu đều như sâu kiến.
Nghĩa là ngay cả Đại Thái Đấu và Thái Đấu bình thường cũng có một ranh giới to lớn, người lên được đó có thể coi trời băng vung, hoành hành ngang ngược.
Diệp Hi Hòa không nói gì mà chỉ liếc nhìn Lâm Chỉ Huyên dưới đất.
“Không sai, bị mày đoán được rồi”