“Khụ khụ!”
Thấy Diệp Hi Hoà đã chữa trị xong cho cháu gái, cuối cùng đám người Lâm Trường Dần cũng bước ra.
“Chỉ Huyên, cháu không sao chứ?”
Lâm Trường Dần ra vẻ thăm hỏi ân cần, thật ra trong lòng lại vui như nở hoa.
Sau lần gặp gỡ này, cháu gái mình đã có một bước phát triển nhảy vọt với Diệp Hi Hoà, ngay cả bàn chân cũng bị hắn chơi đùa rồi…
“Không, không sao ạ.”
Lâm Chỉ Huyên lắc đầu, mặt đỏ như máu, trong lòng lại thầm buồn bực, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa, vừa rồi là sao vậy hả?
Nếu người này muốn làm gì với cô thì sao không biết đường làm sau lưng chứt
Lúc này, Diệp Hi Hoà đã rời khỏi căn phòng, một mình ra ngoài, ngồi trên một tảng đá.
Hắn đang lo cho sự an nguy của Diệp Hình Vũ.
Có lẽ chờ sau khi Tiểu Vũ hồi phục, mình sẽ tôn trọng nguyện vọng của con bé, đưa con bé vào con đường tu luyện.
Bằng không, sớm muộn gì Diệp Hinh Vũ cũng sẽ gặp nguy hiểm như vậy.
Dựa vào người khác mãi mãi không tốt bằng dựa vào chính mình!
Đúng lúc này, một tiếng gầm thét như sấm rền đột nhiên vang lên dưới chân núi: “Súc sinh Diệp Hi Hòa. Trả lại em trai cho ta!”
Sau đó, một luồng sát khí cuồn cuộn càn quét lên từ dưới chân núi. Hiển nhiên, đó chính là Shigeo Tokuda đang điên tiết. Ông ta xách theo Diệp Hinh Vũ, trực tiếp sải bước lên núi!
“Đại ca…"
Tokuno Takeshi nhọc nhẵn quay đầu nhìn về phía đại ca. Hiện giờ mặt mũi hắn ta đã bị ruồi muỗi bu kín, thậm chí đám kiến còn gặm nát nhãn cầu, máu me be bét, ai thấy cũng phải rùng mình.
“Không!!!”
Shigeo Tokuda thét lên một tiếng thảm thiết, ngay sau đó định bóp cho Diệp Hinh Vũ nổ tung!
Nhưng vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. này, một luồng chân khí bỗng bắn thẳng về phía ông ta. Shigeo Tokuda lập tức giơ đao lên chặn. Bịch! Ông ta bị đánh văng!
Shigeo Tokuda bị đánh bay ra xa tám trăm mét, văng xuống từ đỉnh núi như một đường parabol, người ngợm đập mạnh vào chân núi, rống lên đầy thê thảm.