Câu nói của Trần Trường An khiến Cao Xương Viễn sững sờ, tên nhóc này có ý gì vậy?
Hắn coi thường hắn ta ư? “Ngươi có biết đây là đâu không?”
“Ở Lan Lăng mà ngươi cũng dám nói chuyện với ta như vậy ư?”
“Ngươi đúng là to gan”, Cao Xương Viễn cười gắn nói.
Ở Lan Lăng, có thể nói người của Cao gia đã cưỡi đầu cưỡi cổ mọi người quá lâu nên đã quen thói giêu võ giương oai khi ở trước mặt những người khác.
Thậm chí, bọn họ còn nảy sinh bản năng cho rằng những người khác trông thấy người của Cao gia thì phải cẩn thận rụt
rè, hết sức cung kính mới phải.
Cao Xương Viễn lớn lên trong một gia tộc như vậy, lại là một đệ tử thiên tài, từ nhỏ đã được tâng bốc tới tận trời.
Cho nên hắn ta mới cảm thấy câu nói vừa rồi của Trần Trường An là cực kỳ bất kính với mình!
“Hắn đã muốn ăn đòn thì ta sẽ giúp hắn toại nguyện”. “Hai người các ngươi dạy cho hắn một bài học cho ta”.
Ánh mắt Cao Xương Viễn giá lạnh, hắn ta sai bảo hai tên thuộc hạ đi theo mình đi dạy cho Trần Trường An một bài học.
“Vâng, thưa thiếu chủ”.
Hai người kia gật đầu với Cao Xương Viễn rồi lóe một cái, xông thẳng tới chỗ Trần Trường An.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyentamlinh247.vn. Vào google gõ: Truyen Tamlinh247 để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
.sncixkwo3::before{content:attr(zxaorsjtih);}.jvauzwnk9::before{content:attr(aolqgferuw);}img{max-width: 100%;}